Vợ ơi là vợ! - Chương 152

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Khả Vy lấy vạt áo lau nước mắt, cô thu dọn tất cả và lên lầu, cố gắng khôngliếc nhìn về căn phòng đóng cửa từ ngày hôm qua.
Nhưng bà quản gia chẳng thể nào biết, dù bà cố tình nói như vầy cho cô dừng lạithì trên tầng kia, cô vẫn tiếp tục cọ rửa nhà tắm.
Lạc Thiên bước xuống lầu, trang phục trên người đều nghiêm chỉnh, trừ cà vạtvắt qua cổ. Mùi thơm từ chiếc chảo bà quản gia đang chiên thức ăn đi vào khứugiác, bàn ăn đã bày biện các món khác. Vợ anh, cô ấy ngồi lau đũa trầm tư,dường như cô ấy theo dõi gia đình nhà cá trong bể, đếm số thành viên cá chẳnghạn. Anh đi vòng qua và thả khẩu phần ăn cho chúng, ngoái lại cười mỉm. Khả Vykhông đáp lại, cô xắp đũa theo đôi vào bát, thu hẹp ánh nhìn.
- Chúng ta cùng dùng bữa sáng ! - khác với mọi ngày, bà quản gia thường chỉ mờiLạc Thiên thì hôm nay, bà dùng đại từ chung.
Lạc Thiên ngồi xuống, anh ngắm nhìn Khả Vy một lúc rồi gắp thức ăn cho cả haingười đối diện. Khả Vy ăn chậm, bề ngoài cô dùng mỹ phẩm che khuyết điểm, khuônmặt trắng hồng nhưng cổ họng khó nuốt, tim can thắt từng cơn. Thi thoảng côhướng mắt đón ánh nhìn của anh để tỏ ra không có chuyện gì.
Bà quản gia có chút ngại ngần gắp khúc cá nhiều lạc đặt vào bát cô.
- Cháu xin !
Bà cảm giác như mình được đặt trên cả nỗi ám ảnh của cô gái, cô phản ứng mauchóng với mọi thứ nhận được từ bà, như một chú cún bám theo, ngoãn ngoãn.
- Trưa nay tôi không về nhà, bác chăm sóc Khả Vy giùm tôi !
Lạc Thiên chưa định kèm lí do, cô đã ngước lên nhìn anh vẻ sợ sệt vô cùng.
- Anh đi tiếp khách kí kết hợp đồng, mời họ ăn trưa. Chiều tối anh sẽ về, emmuốn ăn món gì không ? Trứng đà điểu nhé, tốt cho con lắm !
Nét mặt cô giãn ra, khóe môi cong cong. Anh vẫn còn là Lạc Thiên của cái ômthắm thiết. Anh vẫn nhớ tới cô và gia đình này, chỉ thế thôi đã vui lắm rồi.
Bà quản gia chuyên tâm vào bữa sáng, nhìn con bé dè chừng, không dám thể hiệncảm xúc thật tội nghiệp.
Lạc Thiên trả lời một vài cuộc gọi của nhân viên trong bữa, anh ăn vội hơnnhưng không quên gắp cho Khả Vy. Trong khi bát cơm anh vơi dần thì của cô vẫnđầy ắp, anh cố nán lại chờ đợi cùng kết thúc.
- Anh… phải đi làm gấp thì mau chuẩn bị thôi ! - Khả Vy thì thào thành tiếng,cô đặt bát xuống, cùng với bà quản gia đứng dậy theo anh.
Lạc Thiên đi đằng trước, như mọi lần cô sẽ theo ngay sau chào tạm biệt nhưnghôm nay cô lạ lắm, bà quản gia tiến bước nào mới dám theo bước ấy. Anh giơchiếc cà vạt lên nhằm ý nhờ cô giúp.
- Em… bị đau tay, anh tự thắt nhé !
Lạc Thiên vừa bước vào xe, cô đã đi vào trong nhà, không còn đứng nhìn theo xanữa, chỉ có bà quản gia vẫn giữ thói quen hằng ngày ấy.
Khả Vy dọn bát của Lạc Thiên và bà quản gia, đặt số thức ăn còn lại vào một gócbàn vỏn vọn và dùng bữa, cô gắng ăn hết những gì hai người kia gắp cho chứ chẳngthêm gì. Bà quản gia đi vào, cứ như người giúp việc chỉ được phép ăn sau khigia chủ dùng bữa, bà không muốn cô như thế nên ngồi cạnh. Cô ăn vội hơn rồi dọndẹp sau đó.
Bà lại thấy cô lên lầu. Lời trần thuật trên là một buổi sáng của Khả Vy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc