Vợ ơi là vợ! - Chương 15

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

- Triệu Khả Vy!!!!!!!!!!!!!!!
- Ọc Ọc Ọc! - Ngay lập tức cô nhổ hết ra, thậm chí bát cháo trên tay cũng làm đổ,rơi xuống chân của một thanh niên ngồi bên và cái bát cũng vỡ làm ba.
- Nóng nóng nóng! - Anh chàng có tên là Tú này do không đi giầy mà chỉ chơitông nên không thể chịu được sức nóng của phần chất lỏng đặc quánh vừa mới múctừ nồi đun trực tiếp.
- Việc của cô mau mau giải quyết đi! Nhanh chóng rồi quay về! - Lạc Thiên siếtchặt tay, rỏ táo vất luôn xuống lòng đường, quay ngoắt.
Liệu mà lẹ lên không thì ta sẽ mặc kệ luôn đấy, đời nào mình phải ngồi đợi, coinhư chân trông xe cho cô ả ăn vặt.
Khuôn mặt bí xị pha chút đau đớn của tên Tú gây sự chú ý của Khả Vy hơn cả,miệng vẫn còn vương một vài thứ, cô lấy tay quẹt qua loa.
- Xin lỗi anh, em thành thật xin lỗi, em không cố ý! Để em lau cho! - Khả Vyrối rít rút lấy khăn tay tạ lỗi với người thành niên.
Cô đã có kinh nghiệm trong việc sơ cứu các vết bỏng trong quá trình chăm sócnhững đứa trẻ ở cô nhi viện. Đôi tay linh hoạt lót trong miếng khăn mà gạt vếtcháo ra khỏi chân nạn nhân, cúi thấp người thổi nhẹ cho hắn đỡ xót. - Phù phù!- Nhìn bàn chân đỏ hây hây mà áy náy.
Tên Tú và đám thanh niên rõ ràng được lợi, chiếc áo Khả Vy mặc được thiết kế cóphần phóng thoáng, tức là có chút gì đó khêu gợi nếu như khom người xuống. LạcThiên mà lị, trừ Nhược Lam thì những cô nàng phải cực sẹc xi mới mong anh ngóngàng nên trang phục của Khả Vy đều được người ta lựa kĩ, ngay cả mái tóc xoănbồng bềnh này cũng theo mốt đương thời. Ẩn dưới làn áo màu nâu hổ báo kia, cógì đó thật tò mò. Thấp thoáng, nửa hở nửa kín, làn da mịn màng được chăm chútcủa cô gây phấn khích người khác giới. Ánh mắt dê già của lũ thanh niên kèmtiếng kháo nhau và cười vang rợn. Khả Vy ngốc, mải mê xin lỗi đâu có biết mìnhđang bị lợi dụng.
- Mấy cái thằng này, chúng mày nhìn cái gì thế hả? - Lạc Thiên xốc nách Khả Vylên, hằn giọng lớn. Anh đã quay lại sau khi nghe tiếng xin lỗi thành tâm của côdù không nói với mình.
- Đâu có! - Chúng chối biến.
Khả Vy không ngờ Lạc Thiên lại mạnh tay đến thế, kéo cô suýt ngã ngửa, hoắc mắtnhìn anh. Coi bộ dạng của anh lúc này dũng mãnh như một con sư tử trưởng thành,mà cũng giống một con gà chọi háu chiến.
- Này, cầm lấy mà mua đôi giày mới! - Anh rút ví và xỉa tiền xuống mặt của tênTú.
Khả Vy chẳng hiểu anh, tự dưng lại quan tâm đến mình, lạ thật. Năm ngón tay LạcThiên đã hằn lên bắp tay cô, giữ khá chặt.
- Này thằng kia, mày nghĩ các anh là ai mà lôi mấy đồng này ra? - Thật là trơtrẽn, chúng vừa giật tiền của Lạc Thiên, đếm rồi nhăn mặt làm gấu -
Mày là cái thằng nhãi nào, đừng cậy có tiền mà vênh ở cái đất này! Pi! - Tên Túnhổ một bãi nước bọt ngay gần mũi giầy giả da cá sấu của anh.
- Không chấp với mấy người! Đi! - Lạc Thiên thêm lần nữa nắm chắc hơn bắp tayKhả Vy kéo đi. Đừng hiểu nhầm anh có ý tứ gì với cô, đơn giản đã là một thằngđàn ông, bất kể thứ gì của mình hoặc sắp là của mình, dù nó hay dở thế nào, dùkhông thích hay ghét thì cũng sẽ bảo vệ.
- Đứng lại! - Tên Tú giơ tay sang ngang chắn đường, dường như Lạc Thiên đã độngđến cái thằng chí phèo nhất phố - Mày xin lỗi thay người đẹp thì tao tha! Taoghét nhất mấy cái loại công tử bột, cậy mình nhà giàu, có tý nhan sắc là khuânhết gái đẹp về mình, lại còn dở cái trò bố thí này nọ nữa!
Mau xin lỗi tao sẽ lượng thứ.
Lạc Thiên tỏ ra khinh thường, không thèm trả lời, một tay đút trong túi quần,đứng hiên ngang, chỉ có ánh nhìn hướng xuống đối tượng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc