Lạc Thiên đem nguyên suy nghĩ trong đầu đặt vào cuộc nói chuyện lần nàyvới Khả Vy, anh đã đang quá ích kỉ lạm dụng kết tinh trong cuộc hôn nhân màchưa thử một lần đặt vào vị trí của cô gái mới mười tám tuổi. Ở lứa tuổi đóviệc có chồng rồi thì sinh con là quá sớm, đâu đã nếm trải những mặn ngọt củatuổi đời mênh ௱ôЛƓ, cũng đâu được hưởng tháng ngày sống vì bản thân. Lẽ nào vìanh đã nắm tay dắt cô trên con đường quá tắt để ngoảnh lại không còn gì nhớnhung.
- Chúng ta chỉ ở ngoài một lát thôi anh nhé !
- Ừ, một lát thôi. Giờ nghỉ trưa của anh cũng không dư giả - Lạc Thiên vang lêngiọng trầm ấm chững chạc, đã lâu đôi mắt chưa dịch chuyển, vẫn đang ngắm nhìnkhuôn mặt non nớt của Khả Vy - Em dùng cơm đi !
Cô có khuôn mặt bầu bĩnh, hàng lông mi không dài, sống mũi không cao và thânhình mảnh khảnh. Mỗi lần xuất hiện cùng anh, nếu thiếu sự chuẩn bị của ngườikhác, cô quẹt một lớp son đơn điệu trên nền phấn phớt hồng. Anh vẫn hay dùngánh mắt giễu cợt trước làn môi nhoen và lớp mỹ phẩm cao cấp bao phủ làn da hạngtrung ấy. Đâu hay đến giây phút này anh mong muốn gắn bó với chúng biết nhườngnào. Có phải cô sợ anh mất thể diện nên đã ngồi rất lâu trước gương để tô tô vẽvẽ, kì công rồi lại tẩy trang bắt đầu lại. Họ nhồi nhét những kĩ năng trở thànhCao thiếu phu nhân cho một cô nhóc trẻ người non dạ, buộc cô ấy tự mình vùngvẫy, cựa quậy khó nhọc, nhưng cũng chẳng làm tâm hồn cô ấy lịch thiệp và cungkính anh như một đẳng cấp trên hẳn.
- Anh cứ nhìn em và cười cái gì thế ? Trông không có chút thiện cảm nào cả !
Lạc Thiên quay mặt sang chỗ khác, liếm môi và trở về đối diện với cô.
- Này nhóc, anh trong mắt em là như thế nào ?
- Nhóc ? Đúng là câu hỏi ngớ ngẩn từ kẻ tự kiêu! Anh đừng nghĩ em sẽ cho rằnganh hoàn hảo như những gì nghe được từ lời nịnh bợ của người khác nhá. Anh thìcũng xinh trai - vì anh gọi cô là nhóc - xấu tính, cục cằn đôi lúc, tham ăn nhưbò mộng, cũng có tài đấy, hơi bị... giống tuổi con giáp của anh, à, có một ưuđiểm,... kể ra cũng... đáng yêu.
- Đúng là đồ bà cô khó tính ! - Lạc Thiên vươn tay véo má cô - Anh không đángyêu mà cực kì cuốn hút, ai dính vào anh là không có lối thoát…
- Anh có một nhược điểm lớn là khoe khoang ! - Thi thoảng Khả Vy lại để ý tớichiếc đồng hồ trên tay Lạc Thiên.
Anh hiểu rằng cô sợ đối diện với gia đình mình, sợ đến nỗi mà ăn một bữa cơmvới chồng thôi cũng không rời khỏi giới hạn thời gian. Nói rằng muốn dẫn cô đimột lát, bà quản gia dù ưng thuận nhưng ngượng ép, thế thì hỏi làm sao cô gáibẻ nhỏ này thoải mái. Một điều anh muốn biết, rất quan trọng, cô ấy đang lặngthầm đốt cháy bản thân để nuôi dưỡng ngọn lửa trong anh, liệu vì trách nhiệmvới bé con hay còn có thêm anh ?
- Khả Vy, em… có muốn… sinh em bé không ?
Khả Vy ngừng việc nghiền thức ăn, cô mím môi trước câu hỏi bất ngờ, rất thực màcâu trả lời luôn là ảo.
- Em không hiểu ý anh... - lẩn tránh, lòng vòng, rồi sẽ đi về đâu ?
- Nếu...giữa chúng ta chẳng thể hạnh phúc, em và con sẽ đau khổ - Anh khôngnhắc tới mình vì anh nhất định là người có hậu nhất, anh thương con cũng nhưngười vợ này, thương bằng lòng biết ơn và tình yêu chân thật. Nhưng, ngộ nhỡ côấy không thể nảy sinh tình cảm với anh thì sao, tất cả chỉ vì muốn gây dựng giađình cho sinh linh bé nhỏ mà khép mình gò bó. Điều ích kỉ của anh chính là ởđây, anh mong muốn bé con chào đời biết nhường nào, lại chưa từng hỏi xem cômuốn gì ? Có hay chăng muốn chung sống với người chồng là anh ?
- Chẳng thể ư ?