Vũ Gia Minh hỷ mũi trước cái nắng gay gắt của ngày hè, đi bên anh làNhược Lam, cả hai đều sải những bước vô định về phía trước. Nãy giờ cô ángchừng được sáu tiếng thở dài ngao ngán anh giải tỏa.
- Tại sao chúng ta phải tốn thời gian vô bổ cho đám người lớn dàn xếp tương lainhỉ ? - anh không ngại ngần buông câu hỏi trước một thiên kim tiểu thư danhgiá.
- Ừm...
Rõ ràng ấn tượng ban đầu giữa cả hai đều tốt, cô có học thức, xinh đẹp, anh cóbản lĩnh, đa tài nhưng họ không có lấy cảm xúc khi đi cạnh nhau. Ban đầu do bạnbè rồi đến hai bên gia đình tác hợp, những phiền toái trói buộc họ phải dànhthời gian đi bên nhau. Cả hai đều nhận thấy mình thích hợp làm bạn hơn.
Ngã tư con đường nơi Triệu Đông Kỳ và Khả Vy đang đứng ngay trước bước chân họtới. Đây sẽ là cơ hội tốt để Nhược Lam tách mình ra khỏi Gia Minh.
- Triệu đông Kỳ ! - Cô kiễng gót vẫy tay gọi.
- Gặp người quen à ? - Vũ Gia Minh chuyển hướng nhìn theo, bên cạnh chàng traiđeo cặp kính lóa là một cô gái có mái tóc ngắn quen quen.
Lần này không thể chối, Khả Vy và Đông Kỳ vừa từ một cửa hàng bán đồ nướng đira, trên tay còn cầm nguyên hai xiên thịt, tranh cãi về giá của chúng cách đâynăm năm với bây giờ.
- A a, chị Nhược Lam và Vũ Gia Minh ! - Khả Vy nhanh trí ẩn cái túi đen cầmtheo ra sau lưng.
- Cái túi đen đựng gì mà từ lúc gặp nhau cứ thấy cô cầm theo bên mình thế ? -Đông Kỳ thay đổi cách xưng hô dù còn cách hai người kia khoảng vài mét. Một côgái cầm theo túi nilon màu đen thật khiến người khác nghĩ đó là vật thiết thâncủa chị em phụ nữ.
- Bụng giả chứ còn gì nữa ! Làm sao đây, em nên lắp lên người hay...
- Vất nó vào thùng rác đi, hai người kia nhìn thấy lại nói anh và cô đi muađồ... Họ cũng không đáng quan trọng vấn đề ấy bằng Lạc Thiên !
- Nhưng tối về em còn phải qua mặt hắn... Mỗi tuần có một cái ba bị thôi !
- Thì tính sau ! - Triệu Đông Kỳ lấp liếm, anh giúp Khả Vy ném chiếc túi vàothùng rác.
- Hai người quen nhau à ? - Nhược Lam cất tiếng
- Ừ, quý cô Khả Vy từng... à, mời anh làm - Khả Vy tuyệt đối tin tưởng vào tàiứng biến của Đông Kỳ - thầy dạy chính tả !
- Cái gì ? - Mắt Khả Vy lượn một vòng nhìn đầy ghi hoặc, kiến thức căn bản cấpmột cô cũng cần thọ giáo anh ta sao.
- Chả là Khả Vy đi du học từ nhỏ, vốn từ trong nước không nhiều, còn bị gọngnên...
- Tôi thấy cô ta nói thông thạo, trôi trảy, đâu có... - Vũ Gia Minh châm chọc -À, mà cũng phải, thổ dân không được thông minh cho lắm !
- Gừ ! - Cô lừ mắt với tên yêu nghiệt - Nhược Lam, chị đi cùng tên thổ phỉ nàylàm gì vậy ?
- Chúng tôi đi hẹn hò ! - Vũ Gia Minh nhướng mày khoắc lên vai Nhược Lam, anhmuốn xem bản lĩnh của tên Triệu Đông Kỳ ra sao, chuyện Nhược Lam và hắn có dấuba chấm xen giữa đã được ngầm hiểu trong đám bạn bè, đó cũng là lí do khiến anhkhông theo đuổi người con gái tuyệt mĩ như vậy.
Triệu Đông Kỳ trân trân nhìn Nhược Lam như thể nếu Khả Vy không gán mác LạcThiên thì anh sẵn sàng vơ lấy.
- Vậy à ?! Thế hai người tiếp tục, tôi và cô Khả Vy đây rẽ trái !
Khả Vy phô trương danh thế của mình theo nghĩa khác, cô khoác tay Triệu ĐôngKỳ. Cô muốn cho Nhược Lam và đối tượng ở nhà biết “hắn” không hề hấp dẫn tẹonào, cô sẵn sàng bỏ hắn để đi với người khác.
- Ồ, chúng ta cũng dự định rẽ trái phải không Nhược Lam !
- Rẽ trái ! Tiện đây chúng ta đi chung ! - Nhược Lam gạt tay Vũ Gia Minh ra, côkhông muốn Triệu Đông Kỳ hiểu lầm và không thoải mái khi những cô gái du họcphương tây có thói quen gần gũi người khác.
Còn cô gái ngốc nghếch của chúng ta cho rằng tiểu thư Nhược Lam tham lam tiếccủa, sớm muộn đã có Lạc Thiên rồi mà còn giữ chặt Triệu Đông Kỳ.
Vũ Gia Minh đưa mu bàn tay che miệng, cô nàng Nhược Lam không ngờ cũng trẻ connhư bao cô gái khác, ánh mắt cô tràn đầy biểu cảm khi nhìn về phía chàng triakia. Cô đang làm anh ta cười hòa.
- Anh không thấy mình thừa thãi và vô duyên khi cứ nhìn vào hai người sao ? -Khả Vy tiến lên đi cùng Gia Minh, tạo điều kiện thuận lợi cho Đông Kỳ, quanđiểm của cô không hề đối lập, cô muốn giữ cho mình chút gì nồng nàn, cũng nhưmang tới cho người anh em những giây phút rồi chỉ còn lại là kỉ niệm.
- Còn cô không thấy hãnh diện khi đi cùng tôi ư ? Coi cái tóc cũng có thẩm mĩđấy ! Nhìn trẻ được hai - Khả Vy toe toét làm điệu mái tóc, cô mà lùi lại đượchai tuổi thì anh cứ nói quá - ngày !
Cô lập tức tiu ngỉu bẹo mạnh vào bắp tay anh.
- Đồ đểu ! Còn anh, càng ngày tôi càng thấy anh già ! - Nếu đủ chiều cao cô sẵnsàng chơi lại trò rẽ ngôi giữa đối với nạn nhân tiếp theo.
- Thì làm sao ? Đàn ông càng chững tuổi càng có giá !
Khả Vy hằm mặt, kiểu nói chuyện của hắn làm người khác không thiết tiếp nữa vìcay cú.
Trên con đường chứa chan ánh nắng, làn gió hiếm hoi thổi lâng lâng lòng người,con đường trải dài đến ngút ngàn, có trái tim vẫn sống khi chiếc chìa khóa nắmgiữ thuộc về nơi khác, nó đang được đứng và cất tiếng nói của mình, được rungđộng đón nhận niềm vui, sự sẻ chia mà vắng bóng nỗi buồn.
- Cái trò con rắn chán ngắt ! Người ta thiết kế ra chỉ dành cho mấy người ngàndở thôi nhỉ ! - Khả Vy đang muốn cảm ơn về chiếc điện thoại nhưng không đời nàocô nói tử tế với Vũ Gia Minh.
- Chỉ những người kém hiểu biết, bất tài mới đi chê bai thú vui phổ biến. Có kẻchơi kém đổ tại hoàn cảnh !
- Này, tôi mới chơi nên... thiếu kinh nghiêm.
- Đấy, nói như thế nghe còn lọt tai. Xem ra cô cần thầy phụ đạo cho môn giảitrí “khó nhằn” này rồi ! - Câu nói thay lời đề nghị “hãy quy phục thầy, thầy sẽchỉ mánh cho trò biết”, Vũ Gia Minh phá lên cười lớn. Họ mải mê châm chọc nhauđến nỗi chẳng còn nghĩ tới bạn đồng hành lúc trước.
- Xì xì xì, anh thôi đi... Tôi định cảm ơn vì món quà đó nhưng thôi, bỏ đi !
- Ố ồ, nhận lòng thành thì tôi sẵn lòng, cô muốn báo đáp thì tôi xin !
Mặt anh rõ rất khả ố, cô ngập ngừng trong giây lát rồi cũng tìm ra một nơi lýtưởng để giải trí.
- Được thôi, tôi sẽ chiêu đãi anh một bữa lòng lợn tiết canh ! Ok ?
- Có thế chứ, đó là món khoái khẩu của tôi mà !
- Nhưng địa điểm là do tôi chọn lựa !
Vũ Gia Minh hai tay chống hông nhìn ngó cái sạp thấp lè tè của quán ăn, anhkhông rõ chủ quán có ý bố trí đồ đạc theo nguyên tắc càng giản dị, đơn sơ mộcmạc là đẹp hay thế nào khác, cảm quan cho thấy sự ọp ẹp, không vệ sinh an toànthực phẩm.
- Chị Vy, chúng ta không nên ăn ở đây, không tốt cho sức khỏe của chị đâu ! -Nhược Lam dè chừng đứng trước quán.
- Không vấn đề, hôm nay tôi muốn làm những điều mình thích ! Được không chị ? -Khả Vy hỏi lại, cô không biết Nhược Lam có đủ thánh thiện khi chấp nhận lấy mộtngười chồng đã có con với vợ trước, à, mà vợ hờ trước. Họ giấu Lạc Thiên ắt sẽgiấu cả cô gái này. Điều đáng sợ nhất là Nhược Lam không còn thương Lạc Thiênnhư ban đầu, tại vì sự chen lấn của mình, cô luôn mong sau mình anh sẽ tìm đượcmột nửa hoàn thiện. Vì sao cô ích kỉ, nửa cô muốn Triệu Đông Kỳ giữ chặt ngườicon gái kia, nửa lại muốn cô ấy phải dành cho Lạc Thiên, điều cô bất lực làtình yêu không có mắt, nó nối hai con người xích lại gần, và cũng tàn nhẫn chỉđể một người hướng về phía đằng ấy, ôm mối đơn phương.
- Này, qua giai đoạn nghén rồi hả ?
- ... - Khả Vy ngước lên nhìn Gia Minh, giễu cợt của anh phần nào giải tỏa nỗilòng thay. Cô bặm môi lườm anh chằm chằm, giá mà mọi người đều tiếp nhận sựthật dễ dàng như anh, bao gồm cả Lạc Thiên.