Vợ ơi là vợ! - Chương 140

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

- Đến mộtngày em mất hết mọi thứ anh sẽ còn ở… bên em chứ ?
- .
Triệu Đông Kì khẽ rít một hơi dài qua điện thoại, chẳng hiểu hết được nghĩa câunói bởi, anh không thấu cảm xúc người con gái đó. Anh đã bao giờ có cô để luônđược ở bên chăm sóc, đâu đã từng khẳng khái tuyên bố cô là bạn gái mình mà toànquyền chở che. Dẫu anh để tiếng lòng cất lên nhịp đập hướng về cô nhưng liệu côcó hiểu hết tấm chân tình được không ? Và vì anh không nói, để thời gian lặngcâm nên Nhược Lam mòn mỏi tìm một bờ vai.
*
- Khi em không còn là mình nữa, anh vẫn theo đuổi em chứ ?
Dương Mẫn kề vai bên Trần Hùng, ánh đèn cao áp phả xuống bao chùm bóng tối,không gian tĩnh mịch. Mảnh trăng khuyết lại bị mây che, xa xăm.
- Chỉ cần có cơ hội anh nhất định không từ bỏ ! - Trách nhiệm đặt trong từngcâu chữ, anh buộc mình phải chịu trách nhiệm về hình bóng canh giữ con tim mình.
- Làm thế nào để tạo cơ hội cho anh đây ? - Dương Mẫn lăn từng giọt nước trongsuốt, đối với cô mọi thứ sắp kết thúc rồi.
*
- Nếu em không xinh đẹp anh liệu thương em chứ ?
- Có lẽ là không ! Nhưng đó chỉ là ấn tượng ban đầu, nếu vẫn được tiếp xúc vớiem như thế, anh vẫn phải lòng em ! - Lạc Trung gỡ bỏ lớp kính với chiếc gọng mạkim loại, trang phục anh mặc khác xa với chốn công sở. Cho rằng anh yêu bằngcon mắt, không sai, tuy nhiên nếu chỉ phiếm diện như vậy thì lúc này những ngóntay Phi Hàm đã không đan chặt trong lòng bàn tay anh.
- Đồ ngốc ! Chẳng biết nói để người ta vui gì cả, thế mà em lại yêu sự chânthật đó của anh !
Phi Hàm cùng Lạc Trung bước từng nấc thang bộ. Họ không định leo lên tận tầngcao cùng của tòa nhà, chỉ là đi, đi đến lúc thỏa thích sẽ dừng lại, giây phúthạnh phúc là quá trình dài, tích tụ từ những cung bậc rồi thăng hoa. Chứ thựcra họ đâu đủ sức để chinh phục tất cả.
*
- Lạc Thiên ! Giả dụ như em không có một cái gì hết, không một gì cả, em có cơhội được làm... Ống ʍúŧ không ?
- Ống ʍúŧ ?
- À, em đùa thôi. Anh uống nước cam đi ! - Khả Vy biết có hay không chiếc ốngʍúŧ, nó cũng chẳng tăng giảm hương vị của nước. Ống ʍúŧ vẫn mãi chỉ là sản phẩmtừ trí tưởng tượng về bản khiêu vũ của quý ông Cao Lạc Thiên mơ hồ.
Lạc Thiên quay sang nhìn Khả Vy một hồi, vài sợi tóc rối đưa qua trước góc ảnh.Cô gái mặc chiếc váy thiên thanh, cô dâu trong tà váy trắng đọng nơi trí nhớ vàhiện tại, hòa hợp tại chính thể trước mắt.
- Em vốn dĩ đã chẳng có gì cả ! - Làm gì có giả dụ, sự thật đúng là như thế,anh không mong sẽ làm cô hài lòng khi nghe mình nói - Đừng bắt anh trả lờivì... sự có mặt của em ở đây ! - Ở đây là ở đâu ?, khu vườn nhỏ trước hiên nhàhay ẩn sâu trong lớp da thịt con người, thật khó đoán, cách nói bao quát hayquá trừu tượng, mình anh biết và cần mình cô hiểu.
Khả Vy đứng lên về phòng ngủ, đêm nay 乃úp bê con trai vẫn còn cơ hội ở bên cô.
- Cô bao nhiêu tuổi rồi mà chưa bỏ thú vui ôm ấp cái đồ chơi trẻ con này ?! -Bà quản gia nom con 乃úp bê xấu hoắc, lại khác giới.
- Dạ ! Một người bạn tốt cho cháu, bác nhìn có giống Lạc Thiên không ? - TriệuĐông Kỳ không vất vả tìm một hình nộm mini giống người, anh cho cô con 乃úp bêvới sự an ủi vô bờ. Khả Vy gọi nó là Lạc Thiên thì nó chính xác là Lạc Thiên.
- Cậu chủ mà ẻo lả như đống nhựa dởm này ? Cô thôi ngay mơ mộng đi, đưa đây !Cô nghĩ mình đủ tư cách làm dâu nhà họ ư ? Nên nhớ không nhờ cái thai giả thìCao phu nhân chẳng chọn loại cắc ké đâu !
- Cháu biết, nhưng con 乃úp bê này là món quà đầu tiên cháu nhận được, cháu đemnó ngủ cùng đã quen rồi...
- Đưa đây !
Bà giật mạnh khiến đầu con 乃úp bê lìa thân, nó vẫn cười gô ghê. Không ai hiểunó cười gì, người thợ vẽ môi hay bản thân nó cũng chẳng hiểu. Khi người sở hữuvui nó cười hòa chung, khi chủ buồn nó sẽ cười động viên. Và thuộc về Khả Vy,chức năng của nó mãi sẽ tìm nụ cười trao bên cô.
Bà quản gia tự cho mình quyền áp đặt kẻ hèn, cô ta đáng gì để được bà tôntrọng. Bà không hề ác, cốt cũng xuất phát từ tình người. Cho cô ta lầm tưởng,gieo ảo mộng là Gi*t ૮ɦếƭ tương lai cô ta đó.
- Bác cho cháu xin lại chiếc đầu con 乃úp bê, nếu bác không thích cháu cất nó đi- cô rất bình tĩnh nói với bà. 乃úp bê làm gì có máu, họ coi cô như 乃úp bê vôtri và ngỡ sẽ chẳng thể đau.
- Ngủ đi - Bà cương quyết ném nó vào sọt, chi bằng dặp tắt mọi hy vọng, cô tanghĩ mình là ai để đến với cậu chủ ?, đã thế luôn tranh thủ lúc ta không để ýlén lút kè kè bên cậu ấy. Việc cô ta có người tặng chiếc điện thoại đắt giá vốnkhông đơn giản, hẳn phải có những mối quan hệ nào khác, ta cần thông báo choCao phu nhân.
Đêm.
Có sấm.
Nhưng lại không mưa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc