Khả Vy chân sáo bước xuống lầu, thói quen cô vẫn hay chạy nhảy khi Lạc Thiênkhông có nhà. Lập tức giọng nói người quản gia già đáng kính vang lên:
- Cô nên nhớ mình không có một mình, phải ý thức đứa trẻ trong bụng là ai?Không chừng là người thừa kế tập đoàn Trường Tồn đó, dù giả hay thật cô luônluôn phải tuân theo. Chứ loại con gái cứ hơ hớ, tơn tởn chẳng ra làm sao cả !Vô văn hóa ! Để cửa đấy tôi ra mở, cô thì làm gì có người nào tới gặp, chắcngười ta nhắn cậu chủ !
- Dạ, cháu xin lỗi, lần sau cháu sẽ cẩn thận hơn ! - Khả Vy chạnh lòng, cô đivào gian bếp rửa bát bữa sáng. Tiếng chuông ngoài cổng vang lên thêm một lầnnữa.
- Này, đừng dùng lọ rửa bát, mùi lắm! Tôi thấy trong phòng tắm của cô có cáichai hương thoang thoảng nên mang xuống, đem ra mà dùng.
Khả Vy theo hướng tay bà nhìn về thứ dầu thay thế, có thể làm sạch bát bằng thứhóa mỹ phẩm trong nhà tắm ư ?
- Bác ạ, đây là sữa tắm, không dùng để rủa bát, nếu bác sợ mùi cháu sẽ trángnhiều nước lên là khử mùi được ạ !
- Lời tôi nói hay cô nói đúng? Đừng tỏ ra thông thái trước mặt tôi, tôi bảo cáinào thơm thì nó đáng để sử dụng, đừng có bủn xỉn cá nhân, nhà họ Cao đâu có hẹphòi gì với cô !
Khả Vy biết mình không nói lại bà đành âm thầm nghe theo, xưa nay chưa ai dùngsữa dưỡng thể để kì cọ chồng bát cả, rồi khi Lạc Thiên về anh cười cho mất.
- Cậu muốn nhắn gì với cậu chủ nhà chúng tôi ? Cậu ấy đi làm, tôi sẽ chuyểnlời.
- À không, có bưu phẩm gửi cho người nhận là Triệu Khả Vy, nhà số 888 đường CừNguyên. Xin phép cho tôi gặp người ấy để ký tên xác nhận.
- Ờ, đúng địa chỉ rồi, cô ta không có nhà, để tôi ký giùm !
Người thanh niên lưỡng lự rồi cũng tin vào cặp kính đắc lão của người già, anhchuyển hàng và hoàn thành nghĩa vụ.
Bà quản gia không tin rằng người nhận là Khả Vy, hơn nữa để đảm bảo tính vôhại, bà tự tiện mở ra xem. Hai chiếc điện thoại đặt bên trong kèm phụ kiện vàsổ tay hướng dẫn, bà đem vào :
- Của cô này, ai gửi nhầm địa chỉ chứ lại đem tặng cô chiếc điện thoại đắt tiềnthật phí !
- Dạ ? - Khả Vy dừng việc, cô lau tay cẩn thận rồi mới nhận lấy từ bà. Bà tuyhạ thấp cô nhưng không hề sai, cô cũng có bưu phẩm từ người ta sao ? Một chiếccảm ứng HTC y chang chiếc bị hỏng và một chiếc Nokia cục gạch khiến cô “A” lênmột tiếng, thì ra là của Vũ Gia Minh. Anh ta sòng phẳng và hào phóng ghê, chắccái dùng để chơi rắn này là quà hối lộ cho mái tóc đây mà. Khả Vy cười rạng rỡniềm vui, đôi tay nâng niu chiếc điện thoại mệnh giá nhỏ hơn.
- Những hai cái cơ à, già này xưa nay có biết tới di động là gì đâu ?!! Kể racó cái dùng cũng hay.
- Dạ ? Khóe môi vẫn tươi tắn, cô không vui vì được bù đắp tài sản, mà thích thúở một chút tâm lí và chia sẻ của Gia Minh. Anh có nhiều đồ đáng kể về phươngdiện cao cấp nhưng bên cạnh anh luôn có một cục gạch xấu xí mà vững bền. Côkhông để ý tới lời nhắc khéo của bà ta.
- E hèm! Bọn trẻ các cô thích cảm ứng sành điệu. Cái cổ đại này ai thèm dùngnữa !
- Hì hì, không đâu ạ ! - Giống như Lạc Thiên, thật khó hiểu khi anh cam tâmchấp nhận tiểu vô sản là cô dưới cùng mái nhà, Khả Vy trầm tư kì lạ.
Con nhỏ này, nói như thế mà chẳng tinh ý tẹo nào. - Thôi, cô dùng cái màu mècho hợp với cậu chủ, còn thứ đen trắng để tôi dùng cho đỡ phí, chứ vất nó điphí lắm.
- Cháu đâu định vất đi ạ ! Cháu sẽ dùng…
- Khả Vy! Cô keo kẹt thật đấy, mỗi chiếc điện thoại mà cũng hóm. Loại này cómấy tiền. Đồ hai mặt, trước cậu chủ cô vờ vĩnh tốt đẹp, sau lưng ki bo như vầysống sao được ?
- Cháu… - Khả Vy giờ mới hiểu cái vòng vo nãy giờ bà ta nói, cô hít một hơisâu, cả hai chiếc điện thoại đều có vị trí nhất định, không thể đem đặt lên bàncân. Vì là vợ Lạc Thiên, cô cần thứ đẳng cấp, loại giản đơn dành cho chính conngười mình. Hơn nữa đối với riêng cô, chúng là món quà quý giá, không mang tínhchất đền đáp thông thường.
- Hử ? Tưởng cô thế nào cơ ? Tôi thử xem cô có biết mình biết ta không, ai ngờ! Chẹp chẹp, thôi đi, tôi tích Ϧóþ tiền mua vậy ! - Hàm răng sít nghiền từngcâu nói, tuy vậy nhưng bà vẫn mân mê chiếc vỏ hộp.
- Vậy cháu lấy chiếc Nokia, bác dùng chiếc này nhé ! - Không mất quá nhiều thờigian để đắn đo, Khả Vy bỏ qua hàng đắt tiền, giờ cô đã hiểu vì sao Gia Minh vẫnchuộng đồ cổ hạng trung, lý do chỉ có thể lý giải bằng thông điệp cảm xúc.
- Không dám! Nhỡ cô nói với cậu chủ tôi đòi hỏi sao được ! - Bà cũng không ngờcon bé ngu ngốc lại cho đi vật phẩm đáng giá, liệu có ý đồ gì không đây ?
- Không, không ! Là cháu tình nguyện. Bác cứ dùng đi, anh Thiên không hay chuyệnnày đâu ! - Một phần vì Khả Vy không định cho Lạc Thiên biết sự tồn tại của mónđồ từ Gia Minh, anh không nên biết thêm thứ nào đơn sơ, thô cứng nữa.
- Như thế làm sao được ? Hay cô dùng cái này, nhượng tôi cái kia ? - Bà mới làngười có quyền lựa chọn, kể từ lúc bóc đồ.
- Dạ ! Tính cháu không cẩn thận, cứ để cháu…
- Thôi được rồi, đành vậy thế chứ biết sao được !
- Vâng ạ ! - Khả Vy ngượng cười, bà luôn không nghe hết ý cô nói và luôn nhắcnhở cô trong khi mình mắc sai lầm. Cô đặt chiếc điện thoại của mình vào túi rồitiếp tục công việc nhà.
- Này, ta định lau dọn phòng cậu chủ nhưng cái lưng mỏi quá…
- Dạ, bác cứ để cháu !
- Ờ thì phiền cô vậy! Mà này, phòng cậu ấy thì cho nước lau sàn và làm cẩn thậnvào, cậu chủ khó tính, phòng của tôi và cô thì cứ dùng lại chậu nước cho mùi đỡnồng.
- Nếu bác không thích, cháu sẽ pha loãng hóa chất cho phòng mình.
- Khỏi, phí phạm, à mà không cần thiết !
Khả Vy gật đầu bắt tay công việc. Cô bé lọ lem luôn có dì ghẻ, hai chị em kèncựa ghen ghét, và người giúp việc luôn bị chủ nhà gây khó dễ. Thực tế, cô đâuđược làm nàng lọ lem xinh xắn…
Căn phòng của Lạc Thiên được sơn màu sáng, ban công hướng ra đằng đông, nơichiếu rọi những tia sáng bình minh mỗi ngày. Khả Vy không đặc biệt thích đồ đạchay cách trang trí phòng, thứ khiến cô mê mẩn là sự hài hòa nơi không gian trầmlắng. So với căn phòng trước đây khi anh còn sống cùng gia đình lớn, cô nhậnthấy sự khác biệt có chút gì là của mình trong đó. Dù chưa từng để lại dấu ấnnhưng căn phòng này thổi một làn gió lạc quan trên tổng thể gánh nặng cô gồngđỡ. Nhìn xem, bên bàn làm việc có khung ảnh ngày cưới, cô chỉ cần thế thôi, mộtchút nhỏ bé trong bao la.
Như vậy, những người cô từng không ưa, Vũ Gia Minh hay chẳng ai xa lạ chính làCao Lạc Thiên đây bằng cách nào đó đem tới thật nhiều mảnh ghép trong cái bấttận của niềm vui.