Mẹ vợ - Con rể hay Mẹ chồng - nàng dâu ?Ngước lên trần, Khả Vy bâng quơ đếm số bóng đèn nhỏ trên cây chùm lung linh,khi bà v-ú-n-u-ô-i từ bếp đi lên, cô nhắm nghiền mắt.
- Cô đã ngủ chưa ? Tôi có một vài điều muốn nói về cậu chủ ?
- Dạ !? - Khả Vy bật dậy, cô không thích việc đối xử của người này, trước mặtLạc Thiên, bà đặt cô trên một bậc thì sau lưng anh cô bị đẩy kịch.
- Sẽ là vô ích nếu cô có ý định quyến rũ cậu Lạc Thiên !
- Cháu… không hề…
- Cô có biết nói xen vào lời người khác là vô giáo dục không ?
Khả Vy giữ hai hàm răng không còn khoảng cách, cô cúi đầu ngầm phủ nhận sự vôgiáo dục trong định kiến của bà ta.
- Cậu chủ đã có ý chung nhân, kết thúc cuộc hôn nhân này cô phải tự rút lui,đừng nghĩ tới cái mâm son mà hãy tìm những thứ tương dạng. Nhược Lam quý cô sẽthay thế cô hoàn toàn, và cả chuyện giấy chứng hôn, cô hiểu chứ ?
Vậy là đã quá rõ người đứng từ xa điều khiển, ngoại trừ Cao phu nhân thì khôngai thích hợp hơn. Khả Vy cúi thấp nữa, im tờ, phía иgự¢ trái nhói đau, phản ứngnhạy cảm của cô lúc này phải chăng nói lên rằng cô đã cầm sai tấm bản đồ trêntay, để rồi lạc bước vào một khu rừng tuyệt đẹp mà quên mất lối về. Mọi thứ đềutrong lành quá, tự nhiên quá, an bình quá, dễ chịu quá đến nỗi mà cô đánh đổicả tư trang tự lúc nào, cuốn vào cơn lốc màu xanh mà bẵng đi mình là ai. Cơnlốc ấy đang trêu đùa cô, hút cô quay vòng vòng theo tâm của nó rồi thả phăngcho vất vưởng hoặc thực sự muốn mang cô tới chốn nó dừng chân. Biết được ư câutrả lời ?, càng lại gần cô dường như tư tưởng hóa, kéo cơn lốc về riêng mìnhthôi, liệu lốc có đồng ý không ? Hay có nhiều những sự lựa chọn giá trị để quênbẵng kỉ niệm đẹp…
- Đáp lại lời người lớn nói là một phép lịch sự tối thiểu ! - Bà quản gia khôngchịu độc thoại, đôi tay nhăn nheo nâng gọng kính vừa tầm.
- Cháu hiểu ạ ! Chúng cháu châm chọc nhau thôi chứ không thân thiết như các bácnghĩ đâu ! Nếu các bác không hài lòng, cháu sẽ sửa đổi bản thân… ! - đã đến lúcthức tỉnh để tìm lại tư trang rồi, giữa ảo ảnh và hiện thực, thật khó để quayđầu.
- Được rồi, cô ngủ đi, mỗi ngày nên bắt đầu và kết thúc đơn giản, con ngườisống sẽ nhãn nhã, tránh vướng bận.
Không thể chắc chắn đây là lời khuyên răn, nếu lỡ mắc đôi chân vào cạm bẫy rồi,thì điều đó giống như sự cảnh báo khắt khe và có thể cùng với những biện phápcan thiệp.
Cô ẩn mình trong chăn, mơ màng trong giấc chiêm bao…