- Khả Vy, là điện thoại của Lạc Mỹ và Lạc Kiệt mà !
- Cái gì ? - Khả Vy ghệt mặt ra, cô vừa làm chuyện thiếu suy nghĩ gì vậy.
- Chị dâu... chị hiểu nhầm rồi !
Khả Vy còn mỗi cách ngắt cuộc gọi và ném điện thoại xuống giường, lấy tay chemặt xấu hổ, để đâu cho hết nhục đây.
- Hihi, vợ mình lúc ghen đáng yêu thật ! - Lạc Thiên đắc chí, tủm tỉm lấy tayche miệng.
- Tôi không tin, rõ ràng anh gạt tôi, anh gọi cho con bồ nhí nào thì có ! Mỹ Mỹhay Pinky hả ?
- Ôi, vợ tôi ! Ha ha, lại đây anh bảo ! - Lạc Thiên đứng dậy để cô ngồi vào chỗmình, anh lấy điện thoại, tìm lại phần ghi âm cuộc thoại. Người làm kinh doanhvẫn có thói quen này.
- Nghe đi vợ !
Anh đặt điện thoại điện thoại trên bàn, để chế độ loa ngoài, nằm nửa mình trêngiường.
- Alo !
- Anh Thiên à, em Lạc Mỹ đây !
- Là em à !
- Vâng, chị dâu và bé Lạc Ba Chấm vẫn khỏe chứ ạ ? Tụi em gọi điện hỏi thăm,chuyện chiều nay chị ấy đi đâu vậy ?
- Không có chuyện gì đâu em !... Ừm ừm,…anh đã đặt vé đi xông hơi thư giãn, cóchuyên gia nước ngoài theo dõi sức khỏe nên…
- Ai đời lại nói vợ mình đi xem bói, anh đành bày đặt vậy thôi, thật không hiểuem suy diễn lung tung gì ? Khi định nói thêm rằng không hủy được thì con bé LạcMỹ đã xen vào rồi ! - Anh sải tay cho tạm dừng để trích dẫn câu nói, trong khiđó mặt Khả Vy nhăn nhúm.
- Vậy ha, chị dâu chú ý sức khỏe như thế chúng em cũng an tâm. Anh đừng đểchị dâu phiền lòng nha, anh cũng đừng kĩ tính quá
- Lạc Kiệttranh giành điện thoại với người chị song sinh, hét vào điện thoại -
nhất làđừng có thấy cô nào xinh xinh là bỏ bê chị dâu đấy ! Chị dâu mà ghen tội nghiệpem bé !
Lạc Thiên bật cười, giả bộ nói tiếp cuộc thoại :
- Chị dâu của các cô cậu đang cáu tiết lên đây !
- Tắt đi, không nghe nữa, hức hức !
- Còn gì nữa đâu mà nghe, chỉ còn giọng em thôi à ! Ha ha, có cần thuốc nhỏ mắtđể kích thích tuyến lệ không ?
- Gừ, tôi đánh ૮ɦếƭ anh ! Ya !!!
Khả Vy phắt dậy, cô chèo lên giường ngồi đè lên anh mà đánh đấm, không thươnghoa tiếc ngọc mà phang thẳng vào khuôn mặt, có điều cô dùng gối đánh thì cóđánh mãi đánh nữa cũng không ăn nhằm.
- Eo ơi, anh có làm gì sai mà em vũ nhân quá quắt ! Á đau !
- ૮ɦếƭ đi đồ ૮ɦếƭ tiệt ! Anh xem mấy thứ tranh ảnh kia mà nói không có tội à!???
- Đâu ? - Lạc Thiên dừng việc làm bao tải, anh giữ gối và xì-tóp hành động chémchả của cô.
- Đây ! - Khả Vy với người thò tay lấy tờ tạp chí, vị trí của hai người lúc nàythật dễ gây hiểu nhầm cho kẻ thứ ba nếu vô tình nhìn thấy. - Thì cái gì đây,anh giỏi cãi được tôi sao ?
- Ha ha, em lật mấy trang cuối coi xem, toàn là thông tin về các mẫu nội thấtmà sao xẹt ưa chuộng !
Khả Vy giở lùi từ trang sau cùng, tờ tạp chí đánh lừa cô, không, có mà tênchồng này bỏ đống tài liệu vào cuối để gạt cô ngay từ đầu đây. Miễn là hắnkhông quan tâm đến thứ nhố nhăng kia thì bất luận giở trò gì cũng không đángngại. Cô tặc lưỡi.
- Này, đừng thấy chồng hiền mà nạt nhá ! - Lạc Thiên không thoát được chức vịbao tải, cô thậm chí còn phủ cả cái gối lên mặt và liên hoàn cước trên đó. Anhmuốn ngồi dậy cũng không thể, bản tọa của con Cáo chống chế hoàn toàn. - Đau !
- Cho anh chừa tội bắt nạt tôi đi ! - Khả Vy vẫn túm tụm bù lu bù loa, cái gốibị anh ném ra một bên, cô hạ mình véo má thỏa thích.
- Bỏ ra nào ! Anh thua ! - Lạc Thiên đã hiểu vì sao thằng bé Tom lại khôngthích bị véo má, anh không để huề nữa, giữ lấy hai tay cô cấm làm càn. Khả Vychưa kịp trở mình, mất đà khiến cơ lưng duỗi thẳng song song với tấm thân anh,cách một đoạn nhỏ.
Ở cự li này, mắt chạm mắt và một luồng điện nhân tạo chạy qua là điều khôngtránh khỏi, hai người nhận thấy hình bóng mình trong đôi mắt người còn lại,long lanh và trọn vẹn.
Hơi nóng len lỏi hầm hập ùa vào thân nhiệt, con tim có cách rung động của nó,tố giác chủ nhân bởi tiếng loạn nhịp căng dồn. Lạc Thiên ngụm nước trong miệngkhiến cơ hầu lên xuống bất thường, hơi thở của cô phả vào làn môi anh gấp gáp,nồng ấm diệu kì, dẫn lối tới chốn xa xăm nơi chiều sâu của tiềm thức. Từng chútmột, trong cái nắm vừa khít của đôi bàn tay, các phân tử nước làm chất keo kếtdính, nhen nhóm cơn sóng cảm xúc mãnh liệt, họ vẫn nhìn nhau như thế, thời giantạo lập tín hiệu khởi đầu, quyến luyến, dần dần, ngưng tụ, vội vàng, đằm thắm,chuân chuyên, hồi hộp, thổn thức, xao xuyến, thăng trầm… Biết bao nhiêu cungbậc vỡ òa, bung tỏa, chiếm hữu mối nhân duyên, sẽ không có đáp án nào chỉ dẫnđược…
Thế rồi họ trải nghiệm thứ ngột ngạt ngọt ngào đơm bông kết trái trong tìnhyêu. Làm thế nào để chàng trai thu mình trong trái tim của cô gái và ngược lại,thật kì lạ, họ toại nguyện dẫu bị giam cầm vô điều kiện.
Mái tóc Khả Vy buông trên khuôn mặt anh, hương thơm đặc biệt như chỉ riêng mìnhcô có, nhè nhẹ đi vào góc ngách, hệ thống dây thần kinh của anh mềm nhũn vàkhái niệm tự chủ cũng lìa xa. Anh muốn chiếm hữu bờ môi mỏng phớt hồng kia dễdàng như câu chuyện đã đưa cô đến với cuộc đời anh.
Lạc Thiên đẩy cơ gáy tạo điều kiện cho đôi môi mình tiếp cận gần hơn mục tiêu,mặc kệ cô đang run rẩy nhận ra tư thế của cả hai.
- Cô phải biết tự bảo vệ mình, chúng tôi không thể kiểm soát được hành vi củacậu chủ. Thật khó để cô cự tuyệt lúc cậu chủ có ý vượt ranh giới bởi cả haingười đã là vợ chồng… nếu chuyên đó xảy ra chúng tôi sẽ bồi thường, dù khôngthể san lấp mặt tâm lí nhưng phần nào cũng chắp vá tổn thương bằng vật chất.Mong cô hiểu cho ! - Đây là những lời căn dặn sau đám cưới mà quản gia Tôn dànhcho, bằng cách nào đó thống trị tư tưởng của Khả Vy lúc này, dường như cô lườngtrước được hậu quả sau khi mải miết ngắm nhìn anh.
Lạc Thiên chậm rãi thường thức quãng đường đưa tới hơi thở kia, mọi thứ quaycuồng mà không hề chóng mặt, anh muốn cô biết mình phải là tất cả của cô, khôngai khác.
Khả Vy rơi vào nao núng, anh sắp tiến tới xúc cảm của cô rồi, thứ cô làm đượclúc này chỉ là bất động để mặc cho con người kia điều khiển. Lạc Thiên thượngphong hơn những lời người ta khuyên nhủ, cô tin vào sự chân thành ngời sáng quanhịp đập con tim anh.
- Tóm được con Cáo vào chuồng rồi nhá ! - bất thình lình Lạc Thiên gỡ khỏi lớptrung gian, anh vòng tay ôm trọn lấy cô thu khoảng cách về tối thiểu. Anh chưađủ tự tin để có được cô (một lần nữa) cũng như ích kỉ chôn chân cô ở cuộc hônnhân này. Anh đã thương cô nhiều hơn gấp hai lần lí trí, đến nỗi nó quay mộtvòng và nhường đường cho lí trí lên ngôi.
Khả Vy áp mặt vào khuôn иgự¢ anh, êm ái để không cất lên một lời nào, cô đặtniềm tin trong ánh mắt anh, sẽ được an toàn ẩn náu mãi mãi.
- Không chống cự à ?
- …
- Vậy là em thua rồi nhé ! Đồ hư hỏng, đuổi anh ra khỏi phòng mà lại mò vào đây! - Lạc Thiên đưa tay vuốt hờ làn tóc cô, mềm mại như bản hòa tấu của cơn mưangoài kia, hình thức so sánh vốn chẳng liên quan bởi anh đang cùng cô cảm nhậngiai điệu của mưa...
- Chúng ta không thể tranh chấp như xưa nữa à ? Đừng gọi... thiết tha như thế !- Khả Vy cắn môi đến bật máu, lần này cô không khóc, nước mắt đã bị sức nóngbay hơi rồi. Sát lại gần nhau, mới cách vài phút thôi cô đã coi là ngày xưa,ngày ấy họ thoải mái chọc ngoẹo cho người kia tức giận, nhưng sao bây giờ khôngthể nữa, vì cô và anh đều chờ đợi phút giây yên ấm này...
- ... Tôi không biết, nhưng giờ rất khó để gọi... em là cô ! Hình như tôi...
- Ngày mai chúng ta đến gặp bậc tiền bối của nhà anh ha ? - Khả Vy nhanh chóngngăn chặn lời anh sẽ nói ra. Cô sợ mình sẽ hạnh phúc, rồi rơi trên sự tột cùnglà khổ đau.
- Cảm ơn vì đã cho anh một thiên thần... ! - Anh vẫn biết cô còn cuộc sống saunày, xin cảm ơn vì đã mang trong mình dòng máu của anh.
Lời anh nói khiến trái tim cô đóng cửa vội vã, nó kết băng khiến giọt nước mắtchờ chực lăn dài, cô không cao thượng như anh hiểu đâu, thế nên lệ thấm vào dathịt anh.
- Đêm nay... tôi ở đây được không ?
- Đêm nào cũng được hết ! Ha ha, thôi, vậy thì anh qua phòng em ! - Lạc Thiênkhoát tay khỏi người cô, ngoài kia mưa vẫn rả ríc trong màn đêm vô tận.
- Không, lấy chồng để làm gối gác chân !... Chỉ hôm nay thôi ! - Khả Vy xoayngười nằm cạnh bên, cười trong nước mắt lành. Cô muốn được theo đúng nghĩa làmvợ của Cao Lạc Thiên. - Anh mà động chân động tay thì...
- Thì sao nào ? Khi*p, cứ như vết thương trên trán này chắc tổn thọ mất ! - LạcThiên giả bộ ngao ngán, tóm lấy tay cô đặt lên chỗ đau nhằm xoa dịu.
- Này thì ! - Khả Vy ấn mạnh khiến anh kêu oai oái, rồi xót xa đem urgo dán cho.- Rõ khổ ! Can tội tuổi con dê ! - Cô cười rồi đặt mình xuống giường, khôngquên gác hai chân lên người anh, thỏa thích cựa quậy.
- Vô lí, tại sao vợ không dùng để làm gối ôm mà chồng lại có chức năng này ?Khả Vy, em nhớ đấy, không có dê con thì em không xong đâu !
Cô chỉ có một ly nước không đầy, vậy thì hãy cứ sống hết mình và tìm niềm vuitrong phần nước đó.
- Ngủ ngoan nhé ! Chồng !