Khả Vy chống tay hai bên hông, một lần Triệu Đông Kỳ đã từng nói, LạcThiên tưởng mình đã mang thai rồi đâu có lí gì lại… ôi cái đĩa, cô lại nghĩ đếnnhững chi tiết trong đó. Không nói không rằng, cô tự động thoái lui.
- Vợ à, để đảm bảo chất lượng của giấc ngủ, anh đã khóa các phòng lại rồi,phòng anh, phòng khách, cả bếp nữa… em không cần kiểm tra đâu !
Khả Vy lườm anh một hồi, quả đúng, cô đi kiểm tra, cửa phòng bên đã bị khóa.Giữa phòng khách có cửa kính cũng đều bị đem ra trưng dụng hết, nếu muốn ngủchỉ còn giường của cô và mặt sàn.
- Anh định giở trò gì ? Tôi… có võ đấy !
Lạc Thiên hẩy mũi, kể cả cô có theo học mấy lớp võ Karate, Taekwondo, cũng chỉlà hạng xoàng với anh, mấy cái trò học cứ vung tay khua chân loạn xạ ấy làm saođịch nổi bản năng chiến đấu của con người. Anh hào phóng tặng cô thêm vài nụcười tít mắt.
- Ơ kìa ! Lên đây ! Anh có ý gì đâu, chúng ta là vợ chồng, lại có em bé rồi thìcòn gì phải xấu hổ nữa đâu nhỉ !
- Tôi cấm anh chạm vào tôi đấy ! Có con thì sao… nào… !???
Khả Vy định gọi cho Triệu Đông Kỳ cầu cứu nhưng điện thoại hỏng rồi còn đâu, côbiết làm sao bây giờ. Lạc Thiên trước mặt cô như một con sư tử hung tợn, giápmặt là không có đường sống.
- Hay nhỉ ! Anh có ăn thịt em đâu, chúng ta đơn giản ngủ chung thôi ! Đấy, emnghe thấy tiếng gì không ? Dê con đang kêu nhớ bố kìa !
- Anh dừng trò đùa lại đi, chúng ta không thể ! - Cô ré lên phản đối.
- Thôi nào, chúng ta sống với nhau cả đời cơ mà, tắt đèn đi ngủ đi ! - LạcThiên hiểu trong lòng cô đang hình dung mình là một con sói già hiểm ác, nhưnganh nào phải hạng người thế. Cần phải cho cô biết anh là con gấu ôm có thânnhiệt 37ºC, ở bên cô mọi lúc mọi nơi.
Khả Vy lắc đầu rùng rợn, cô uy Hi*p :
- Tôi đếm từ một đến ba anh không ra khỏi giường thì tôi méc… Cao phu nhân đấy!
- Tùy em thôi ! Anh chẳng làm gì sai trái cả, hơn nữa Cao Lạc Ba Chấm là niềmtự hào của Cao gia thì có gì phải báo cáo ! Thôi vậy, anh nằm trong vòng nămngang tay này, em nằm bên, anh tuyệt đối không sang ngăn ! - Lạc Thiên sải bàntay rộng ngăn cách. Anh nhường chăn cho cô và không động tới, cốt là muốn xíchlại khoảng cách, theo cách nói đương thời gọi là hâm nóng tình cảm vợ chồng,như chuyện hồi chiều cô có thể hỏi Gia Minh địa chỉ và bảo anh đưa đi cũng đượcmà.
Khả Vy vẫn đứng suốt năm phút, Lạc Thiên đã nhắm mắt, hai tay anh ẩn trong vòngkhoanh của nách. Cô biết mình không chịu thì cũng chẳng xoay chuyển được. Đãthế thì hằm hằm leo lên giường, cố tình tạo sóng cho tấm đệm lò xo, được rồi,cô sẽ đẩy anh xuống sàn cho biết mặt.
- Như thế mới là vợ ngoan chứ ! - Lạc Thiên mắt mở thao láo, anh đưa tay đặtdưới gáy chẹp miệng.
- Anh đừng có mơ !
Khả Vy nghiến răng cót két, cô nện một cẳng chân từ trên cao giáng xuống, duỗithẳng khiến tấm đệm nhún mạnh. Hai người, một người mặc bộ pijama sặc sỡ, mộtngười mặc bộ chấm bi nhỏ đang dùng mắt để đo sức bền của nhau.
- Em muốn lấn sang bên anh thì tùy, anh không cấm ! - Lạc Thiên khẽ nhói đaukhi bị hành xử lên chân, anh kéo xếch cổ đức lên giảm bớt tính ngay ngắn củachiếc áo, - Nóng quá nhỉ ! Tháng mấy rồi mà vẫn nóng như lửa ! - Rồi tiện taytháo bỏ chiếc cúc trên иgự¢ và chiếc dưới cùng, để lộ phần иgự¢ chắc khỏe vớicái rốn tròn khêu gợi. Hàng mi khẽ động đậy gợi cảm hứng.
- Nóng thật ! - Khả Vy cầm lấy điều khiển chỉnh nấc nhiệt độ - Tự dưng lại muốnđông sang, tôi để 18ºC nhé, ừm… để 15ºC ngủ cho đã ! - Để xem hắn còn dám ănmặc mát mẻ không ?
- Không vấn đề, chúng ta dùng chung chăn nhé ! Cho Lạc Ba Chấm được gần papihơn ! - Anh nhìn vào chiếc chăn mỏng và ao ước nhận được sự chia sẻ.
- Khỏi ! - Khả Vy hủy lệnh giảm nhiệt độ, cô tức mình nằm xuống chùm chăn kínmít, ngủ thì ngủ, sợ gì.
Lạc Thiên lắc đầu ha hả, vươn tay tắt đèn chê trách cô vợ theo chế độ phongkhiến lỗi thời quá quắt, gì mà giữ kẽ ghê gớm.
- Để đèn sáng ! - Khả Vy vùng khỏi chăn. Cô ghét màn đêm tối mò, sẽ ra sao nếunằm cạnh con đại dê như hắn ?
- Làm gì mà quát lớn thế ! Em thích để đèn thì bảo anh bật đèn, đừng nói lớncon sợ ! - Lạc Thiên giật dây đèn ngủ để ánh sáng dìu dịu chiếm hữu bóng tốikèm theo lời căn dặn chân tình.
- Tôi nói trước mình ngủ có nhiều thói quen xấu, anh người lớn nếu không thíchthì tự về phòng chứ đừng nhắc nhở làm dở giấc ngủ tôi !
- Tuân lệnh bà xã !
Khả Vy trở mình áp lưng về phía anh, cô sẽ tìm mọi cách để hắn kinh tởm mình màbỏ đi.
…
- Khả Vy này, em có muốn được xoa đầu không ? Sẽ đi vào giấc ngủ nhanh chóng vàngon giấc hơn !
- Không ! Đề nghị đồng chí Cao Lạc Thiên trật tự ! - đúng là quá đáng, trướchôn nhân cả anh và tôi đều thống nhất chuyện ngủ nghỉ rồi, giờ giở chứng đổithay, tôi không cho phép anh lấn tới đâu.
Biết cô không thích nên anh chẳng ép buộc, chưa có người phụ nữ nào khiến anhnằm im hơi lặng tiếng như cô vợ này cả.
- Khò khò khò…. !
Lạc Thiên xoay người, anh dùng tay bịp mũi cô lại.
- Bỏ ra ! Anh định làm tôi tắt thở mà ૮ɦếƭ à ?
- Em không phải giả vờ gáy đâu, cái trò này cũ xì, để anh gáy cho em học tậpnhé ! Khò… khò…
- Thôi đi ! Tôi cảnh cáo anh lần một, cái tay đã lấn vạch, mai tự động đem đồcủa mình đi giặt !
- Eo ơi, dê con thấy mẹ bắt nạt papi chưa kìa ! - Lạc Thiên ngậm ngùi xòe taylên không trung rồi cất vào túi quần.
Không có động tĩnh sau nửa tiếng tiếp đó, anh và cô đều trằn trọc không ngủnhưng bề ngoài vẫn tỏ ra say sưa. Khả Vy nhổm dậy thăm dò, cô dùng ngón trỏchạm khẽ vào cánh tay anh.
Lạc Thiên chưa phản ứng, anh xét xem cô có ý định xấu xa nào đó không. Khả Vylầm tưởng anh đã ngủ, cô khoát chăn và thực hiện kế hoạch đá chồng xuống sàn.
- Hây da ! - Không dám nói to, Khả Vy đớp hơi để lấy sức đẩy con ỉn xấp xỉ 80kí lô bằng bốn chi của mình.
- Em định cho anh lăn xuống sàn à ? - Lạc Thiên cảnh giác áp thân khít tấm đệm,hai tay với lên bám chặt vào thành giường.
- Cút đi đồ đáng ghét ! - Khả Vy dồn ép Lạc Thiên hết sức, ga trải giường nhàunhúm xê dịch theo đường cánh cung, cô vận hành nội lực ấn thân hình to lớnchuyển dời, nhưng không, mỗi khi cô dừng lại nghỉ lấy sức, anh nhân cơ hội trởvề vị trí nên công sinh ra của cô chỉ tính bằng 0.
- Em có đẩy nữa đẩy mãi anh cũng không ngã được đâu ! Vì sao em lại thích ngăncản tình cảm cha con thắm thiết vậy ?
- Tôi không ưa anh, về phòng mình đi ! Chẳng có dê con dê núi nào hết ! - KhảVy dồn mọi tâm trí chỉ huy các khớp cơ, ấn ghì xô đẩy, hai chân cô không ănthua, ngón tay nghĩ đến việc thọc léc, thế là cô đưa bàn tay lên làm càn.
- Đừng ! Buồn lắm ! Bỏ ra đi ! ... Ngã anh bây giờ ! - Lạc Thiên bị kích thích,nhồn nhột, anh phá lên cười, chợt nhận ra cô vợ hoàn toàn nghiêm túc trong việcđuổi mình nhưng anh chột dạ quá muộn, mười đầu ngón tay có dấu hiệu phản chủ,chúng dần tuột ra theo cấp độ đưa qua đưa lại của tay cô trên mạng sườn - Cáitủ !
- Phịch ! Binh !
- Ha ha ha, đáng đời nhà ngươi ! - Khả Vy đứng trên giường hướng xuống ra oaivới Lạc Thiên chính bằng nụ cười khả ố của chủ nghĩa tư bản.
Lạc Thiên vừa nhắc tới cái tủ nhỏ dùng đựng đèn đã lãnh trọn khối u nổi trêntrán. Anh lăn một vòng không thành công xuống sàn, cả đầu va đập vào cạnh gỗ.
- Cái giá phải trả cho tội háo sắc ! Ha ha, đừng tưởng tôi là vợ mà nhịn anhnhé ! Chúng ta thụ thụ bất thân, không liên quan gì tới nhau !
Lạc Thiên lấy tay xoa trán, anh cảm nhận thấy cục biêu trên đó, càng chạm càngđau, tốt nhất là hớt tóc tránh một bên. Cẳng chân và thân sóng soài, anh thu vềngồi khoanh lại.
- Ngủ luôn ở đấy cũng được ! - Khả Vy ném chiếc gối của anh xuống, trả về khổchủ.
Lạc Thiên xay xẩm mặt mày, vẫn chưa hết mệt, công tử như anh được mẹ cha chămbẵm nào đánh đòn bao giờ, có học võ với chúng bạn họ cũng căn dặn không đượcmạnh tay với anh, nay lại bị xua đuổi phũ phàng. Lấm thấm vài vệt máu nhỏ trênđốt tay, vết thương trên trán ra máu rồi.
- Nếu đã làm phiền thì tôi thật thất lễ ! - Anh vịn tay đứng lên, cầm chiếc gốivà lững thững bước ra khỏi phòng.
- Phải đấy, anh đừng để tôi nhìn thấy cái bản mặt nữa ! Bõ tức ! Khả Vy vênhváo cậy mình là chủ phòng, cô hả hê với chiến công của mình.
Lạc Thiên thực hiện đúng phép lịch sự, anh đóng cửa khi cô nói hết câu, vềphòng và tạt nước rửa vết thương hở.
Giây đồng hồ lê từng đoạn nhỏ, Khả Vy không tin anh dễ dàng từ bỏ, cô vẫn đứngtrên cao đợi anh quay lại, phòng tuyến chặt chẽ. Thế nhưng cô lại không thể chờthêm được nữa, Lạc Thiên đi không trở lại. Nhớ bộ mặt bí xị vừa rồi bước ra,đáng thương, tồi tội làm sao ấy. Anh đã chỉ xoa chán mà không liếc nhìn cô lấymột lần, lời cuối không giống với tính khí trẻ con ngày thường của anh. Cô xétlại việc mình làm, chỉ là bảo vệ bản thân, điều chính đáng, có gì phải áy náy.Tuy nhiên không dễ chấp nhận như cô nghĩ, đôi mắt, giọng nói lạnh như băng củaanh níu kéo trong đầu cô nặng trĩu.