Vợ ơi là vợ! - Chương 13

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

- Cô ngốc này! Hẳn phải có một điều gì đó trắc trở không thể vượt qua mới khiếnđôi trai gái đâm vào ngõ cụt như thế chứ. Coi xem, hai gia đình quen biết từnhỏ, lại còn xoay chuyển nguồn vốn cung ứng luân hồi giúp đỡ nhau như họ Cao vàTrịnh, cớ gì lại phải nghiêm cấm việc họ qua lại.
- Thì giả dụ như anh trai Lạc Thiên, là Lạc gì nhỉ, Lạc Trung ấy, có khi nàoanh ta là kẻ thứ ba xen giữa...?
- Không phải mới lạ! Cái gia đình này rắc rối mà lại đơn giản, cô không biếtthì thôi, thằng cha Lạc Trung thậm chí còn dự định đứng ra làm chủ hôn cho haingười kia đấy. Hắn ta bề ngoài tỏ ra nể nang cô nhưng thực tế thì chỉ mong muốnNhược Lam là em dâu thôi.
- Vậy ư? - Khả Vy buồn, cô cứ nghĩ thế này này, một ngày nào đó không chỉ LạcThiên mà cả Lạc Trung cũng nghiêng ngả vì cô đấy.
- Chứ còn gì nữa! Việc họ Cao muốn chọn cô là dâu bởi họ bắt cô phải mang thaigiả cho họ. Cái thai mới là thứ để giữ cô ở lại nhà người ta!
- Cái gì? Tôi phải mang thai á?
- Be bé cái mồm thôi! Đã bảo là thai giả rồi mà! Anh cũng chỉ biết hơn cô tý tyđây thôi, nhà họ Cao kín tiếng lắm, không đề cập gì thêm cho anh cả. Việc củaanh chỉ là vẽ vài đường nét cho cuộc sống vợ chồng của cô thôi.
- Thật là khó hiểu!
- Biết nhiều không tốt đâu, cứ giả vờ ngu ngu ngơ ngơ hóa ra lại hay! Dù thếnào thì anh cũng sẽ tìm mọi cách tác hợp cho cô và Lạc Thiên!
...
Chia tay với Triệu Đông Kỳ, Khả Vy đứng đợi Lạc Thiên ở đầu phố để hai ngườicùng đi về.
Trên đường tuyệt nhiên không thấy cô nói gì, còn Lạc Thiên vốn phải hợp cạ mớitung hứng, không khí ảm đạm, tiếng gió rít...
- Lạ thật, giữa Lạc Thiên này và Nhược Lam có chướng ngại vật gì nhỉ, tại saohai người họ không tới được với nhau? Mình xen vào liệu có phải xấu tính không?Là gì được nhỉ? Nhược Lam? Cô gái này trông dễ mến,... còn Lạc Thiên, hắn tacũng đẹp trai hào hoa đấy,... Nhưng mình và cái anh Đông Kỳ ấy cũng được mà,cũng khá xinh xắn và đẹp đẽ chứ. Anh ta với Nhược Lam, mình với chồng mình...Tuyệt cú mèo!
- Cô đang nghĩ cái gì thế? - Lạc Thiên không thể đọc được những dòng suy nghĩtrên của Khả Vy, chăng chỉ thấy thi thoảng cô cốc đầu mình, rồi lại lắc lắc,cười gian rồi chớp chớp mắt.
- Con nhỏ này bị đao hả? Hay là tớc nơ? - Từ trước tới giờ những cô gái đẹpngồi cùng hàng ghế với anh luôn quay về phía trong và ngắm nhìn người đàn ônglái xe một cách men lỳ, riêng Khả Vy lại như trẻ lên ba.
- HẢ? - Giật mình trở về thực tại, Khả Vy quay sang bên, mắt đối mắt với LạcThiên.
- Nhìn cái gì mà nhìn, cô đừng có hét điếc tai như thế! Xuống xe!
- Xuống xe? Tôi làm gì mà kêu tôi xuống, có ai chọc giận anh đâu? - chưa điđược nửa đường mà xe đã dừng lại.
- Cô không muốn làm con dâu ngoan hiền à?
- Đừng có chơi chữ!
- Thế cô đi tới nhà người khác thường hay làm gì? Nên nhớ cô chưa phải dâu nhàhọ Cao chúng tôi đâu?
- ... Đến nhà người ta thì phải chào hỏi lễ phép, kính trên nhường dưới... À, ýanh bảo mua quà biếu hả? Gớm, nói toẹt luôn cho rồi! - Không phải quên giữ kẽvới chồng tương lai nhưng bởi mải suy tính nên cái thói ăn nói tùy tiện từ nhỏbộc chực song hành bên mình.
- Chẹp! - Cũng vẫn là Lạc Thiên muốn ghi điểm cho nàng dâu này trong mắt ngườilớn, cô ta không cảm ơn thì thôi lại còn.
Khả Vy một mình bước vào cửa hàng bán hoa quả, chỉ trong mấy ngày mà cô cũng đãtrở thành một tiểu đại gia, tiền lúc nào cũng được chu cấp đầy ví, chẳng phảiđắn đo như ngày xưa.
...
- Cô ta làm gì mà lâu thế? Để bổn công tử ta phải đợi từ nãy đến giờ, đúng làđàn bà con gái ai cũng giống ai, đã vào chợ là không biết lối ra.
Lạc Thiên bực dọc, kiên nhẫn ngồi chờ thêm mười phút nữa...
- Khỉ thật, mình còn chẳng biết số điện thoại của cô ta!
Đành chấp nhận thôi, quản gia đã lựa sim số đẹp và dễ nhớ, mua cho cô hẳn mộtchiếc điện thoại HTC cao cấp và đưa số cho anh nhưng anh đâu có thèm quan tâm.
Thêm hai mươi phút nữa,...
- Con nhỏ này đúng là không biết phép tắc gì cả!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc