Vợ ơi là vợ! - Chương 129

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Gió thổi hiu hiu đan những chiếc lá khôcuốn vòng vòng, bãi cỏ trải dài tới chân đê. Màu xanh mượt của thiên nhiên đivào óc quan sát nhẹ nhàng mà thanh thản. Đằng xa, màu nắng vàng tô thắm dòngsông, lấp lánh như pha lê.
« Ok ! »
Vũ Gia Minh nhìn vào điện thoại, đồng thời đẩy chai nước khoáng đã mở nắp choKhả Vy.
- Tại sao anh không thương tiếc chiếc điện thoại đắt tiền, ném nó như phế thảimà lại dùng và nâng niu cái điện thoại chơi trò con rắn làm gì ?
- Tôi thích thế ! - Anh bao quát tầm nhìn bằng tâm trạng thoải mái - Hoàn thànhrồi, bạn tôi đã đến nơi, họ cảm ơn cô.
- Chà ! Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ tin mình tham gia vào phi vụ chốngcảnh sát ! Các anh làm việc xấu à ? Liệu bị bắt tôi có phải ngồi tù chung không?
- Nực cười ! - tách khóe môi mình tinh tế, khi cười anh có má lúm đồng tiền,điều đó đôi khi phá vỡ liên kết của các phân tử ngăn cách - Nhà cậu ta gặp trụctrặc mà chưa rõ nguyên nhân, còn lũ cớm do cha mẹ tôi báo chứ ai !
- Cha mẹ anh ? Họ ư ? - Khả Vy hỏi với cấp độ ngạc nhiên nhất.
- Ừ, sao nào ? - Anh bất cần nhưng lắm lúc lại rất sâu sắc.
- À, ờ... Vũ Gia Minh, khai thật đi, anh làm ăn trái phép phải không ? Cha mẹanh quả thật dũng cảm, họ đặt tình cảm riêng tư sang một bên để đem lại côngbằng cho xã hội.
- Cô tưởng tượng chắc, ông bà thuê người vất thuốc lắc buộc tội tôi chứ tốt đẹpgì ? Có cha mẹ nào tồi hơn ?! .
- Tôi không tin ! Làm gì có cha mẹ nào đối xử với con cái như thế ? Chắc hẳn làlỗi tại anh !
- Tại tôi ! Tại tôi không thích điều hành công ty, muốn làm cảnh sát nên họ nhưthế ! - Gia Minh trải mình xuống nền cỏ, anh muốn làm đám mây trôi hờ hững trêncao.
- Anh thích làm cảnh sát ? Hôm trước tôi tin là thế nhưng tới giờ, góp ý nhé,anh phù hợp với làm lưu manh thì đúng hơn.
- Tùy cô, muốn nghĩ gì thì nghĩ ! - anh nhắm mắt lại lặng thinh.
- Muốn làm cảnh sát mà lại đi mở quán bar à ? Haiz, ít ra anh còn có bố mẹ, họcó gây khó khăn thì cũng vì muốn hướng anh theo áp đặt sẵn. Họ lớn tuổi hơn nênsẽ biết chọn lựa cho anh đúng đắn, còn hơn tôi, làm gì có. Ngay cả tên họ tôicũng chẳng hay !
Khả Vy buồn thiu, một làn gió thổi mạnh khiến mái tóc rối bời, cô đưa tay lênvuốt. Mọi sự diễn ra thật bất ngờ, như mái tóc này đây, thoáng chốc chỉ cònchấm ngang vai. Cô dù tò mò về những vết thương của anh nhưng nhất định khônghỏi. Theo như chàng trai nói, ông Vũ chính là cha anh, đã đánh chính con mình.Thật đáng sợ với cách hành hung con đến nỗi này, Gia Minh đã không chống cự.
- Phí tóc của tôi quá ! Bắt đền anh đấy ! Nuôi bao lâu mới dài được!
Vũ Gia Minh vẫn nằm im không đáp, trời đất như đang dừng lại cùng anh ngẫm vềmột hư vô.
- Này, tôi đang bắt đền anh đấy ! - Khả Vy giật một sợ tóc ngắn củn trên đầuanh cho bõ tức.
- ...
Cô giật thêm sợi nữa.
- Có thật là cô không có em bé ? - Đột nhiên anh ngồi phắt dậy, thu chân khoanhlại, thẳng lưng.
- Cái gì,... hả,... tôi có... - Khả Vy như gà mắc tóc, lắp bắp mãi chưa lên lời- Ọe... ọe... Ôi đau bụng quá ! - cô dùng mười ngón tay giữ bụng, ngặt nghẽokêu.
Vũ Gia Minh đâu có giống Lạc Thiên, anh mang góc nhìn toàn diện và chẳng nhennhóm gì với cô nàng.
- Tôi thấy áy náy quá, hay thế này đi, tôi biết vị bác sĩ uy tín lắm, hay làtôi giới thiệu cho Lạc Thiên để mai mốt hai người tới khám !- Thật là to gannếu như cô ta giả mạo, anh nghĩ vậy.
- Ờ ờ... Không biết mấy giờ rồi, chắc đã đến lúc đi mát xa với mẹ chồng ! Maumau cho tôi về thôi !!!
Vũ Gia Minh đứng dậy bắt tay kéo cô lên, trở về bên chiếc xe. Cả hai lại bonbon trên đường, lần này anh đi với vận tốc đảm bảo.
- Này,... tôi muốn dừng lại mua một vài thứ được không ? - Khả Vy đề nghị GiaMinh khi cả hai đã vào đường lớn nơi tập trung nhiều cửa hàng lớn nhỏ.
Anh dừng lại, tắt máy, gạt chân trống.
- Ấy, không cần vào cùng đâu, cần mua gì thì nói, tôi mua hộ cho ! - Khả Vy chỉvào một shop bán đồ dân dụng nhỏ.
- Không ! Thế thì cô vào đi.
Khả Vy đứng đợi Gia Minh nhìn ra ngoài, nhưng anh mãi vẫn hướng về phía cửahàng, cô gật gật đầu mỉm cười, giả vờ chằm chằm nhìn về phía bên kia đường, đếnkhi anh nhìn theo thì lẻn vào nhà hàng bên cạnh. Trên đường đi cô căng thẳngtìm hoài mới có nơi này hàng ăn và cửa hàng tạp hóa cạnh nhau.
Khả Vy mau lẹ bước vào, tìm bàn khuất để ngồi, giả vờ cầm thực đơn chọn món.Chừng hai phút người phục vụ đến, cô kéo dài thời gian lựa chọn, lúc đi ra từbữa tiệc không cầm theo túi xách nên chẳng mang tiền.
- Chị cứ phục vụ các bàn khác đi,... tôi đợi bạn !
Khả Vy chớp ngay cơ hội cô phục vụ ra chỗ khác mà chạy vào nhà WC. Thêm một lầnnữa cái miệng hại cái thân, tên Gia Minh mà biết được thì ngại ૮ɦếƭ đi. Sau đócô thanh thản đi ra như đã ăn rồi, lờ lớ lơ đám nhân viên bằng cách cầm chiếcđiện thoại áp lên tai.
- À à, hai nhà này thông nhau ! - Khả Vy bắt gặp Gia Minh nhìn khó hiểu. Côgiống như đi ăn mảnh còn anh hệt một tên trông xe, đành cười giả lả không thanhminh thêm.
Đúng lúc có một người thanh niên đi qua va vào cô. Hắn choạng tấm vai cứngkhiến cô hơi khụy người rồi nhanh nhẹn luồn qua.
- ςướק ! Bớ người ta ăn trộm ! - Khả Vy hốt hoảng thét lên, chiếc điện thoạicầm trên tay đã bị rút khỏi chỉ trong vòng chưa đầy một giây va vào.
Vũ Gia Minh chống chân rút chìa khóa, đang định đuổi giúp thì Khả Vy đã lăm lămchạy theo, tên trộm lách vào mọi người, hắn dùng hết sức của khung xương huýchđẩy những người qua đường. Một số khác đứng gần vội vàng lảng tránh sợ vạ lây.
- ςướק! ςướק ! - Khả Vy vừa chạy vừa la, cô bực bình tháo đôi giày 乃úp bê. GiaMinh nhanh chóng chạy vượt.
Hai người làm màn rượt đuổi tên trộm qua hai dãy phố, Khả Vy thì tiếc của, cònGia Minh chúa ghét hạng trộm cắp hai ngón.
Cuối cùng cũng có người tóm tên trộm giùm. Hắn chạy khá nhanh trong khi GiaMinh không được khỏe lắm, may mắn một người tốt bụng đã ngáng chân làm kẻ trộmgã nhào. Hắn giả lại điện thoại và xin tha. Riêng đối với hắn thật xui xẻo, cáiđiện thoại đã bị hỏng lại còn bị bắt.
Khả Vy cầm lấy điện thoại và kiểm tra, nó không lên đèn kể cả khi bật nguồn đâmra cô tiếc hùi hụi. Cô quạt một tràng giang đại hải cho tên trộm khi*p đản rồimới nghĩ ra do nước làm hỏng. Gia Minh đành đẩy tên trộm đi, nhìn hắn méo xẹomặt mày mà thấy tội, ᴆụng ai không ᴆụng, lại ςướק đồ của con bé này, cái giọngchanh chua khủng khi*p. Trên quãng đường trở lại phương tiện lưu thông, Khả Vychuyển đối tượng cằn nhằn sang anh.
- Tóc và điện thoại của tôi, anh tính sao đây ! Tôi ૮ɦếƭ mất, về họ mà hỏi thìtôi...
- Lạ thật ! Cô vừa rồi chạy rất giai sức, tôi còn nghe cô phủ nhận của phủ nhậnviệc mang thai...
- Này này, tôi đang bắt anh đền đó ! - Khả Vy lờ đi, cô không thể tiếp tục giảvờ đau bụng nữa.
- Trên thực tế cô có thể nói là mình vừa sửa kiểu tóc và muốn thay đổi điệnthoại với Lạc Thiên,... ở đây có gì không ổn lắm ! - Anh xoa cằm suy diễn - Tôisẽ đền nhưng... cô được thuê để làm vợ người ta à ?
- ... - Khả Vy dựng tóc gáy khi nghe anh nói vậy - Anh nói gì cơ ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc