Vợ ơi là vợ! - Chương 127

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

 Vợ ơi... vợ !
- Cạch ! - Vũ Gia Minh đạp mạnh cửa phòng, khiến bản lề bật tung, cánh cửa gỗđổ rạp.
Bao trùm sắc mặt đỏ hoắc là cơn tức giận kịch điểm, anh điên cuồng đập nát mọithứ nhìn thấy với cây gậy sắt trên tay. Từng đường ngân nổi lên trên nền dangăm khỏe khoắn, huyết dồn dập chảy trong vòng tuần hoàn từ tim tới khắp mọingóc ngách và ra cả môi trường bên ngoài cơ thể.
Khả Vy là người duy nhất có mặt ở phòng bên, cô hoàn tất việc rửa tay và chỉnhtrang đầu tóc, tiếng đinh tai nhức nhối kèm âm thanh miếng kim loại va chạm dấylên căng thẳng, tấm gương phòng cô rung lên.
Khả Vy lo sợ thoát ra ngoài, vừa bước ra cửa, thùng rác inox phi thẳng từ trongphòng ra, suýt thì va trúng cô đang tiến lên, cô quay ngang, có một người đànông ý thức tồi, đang phá hoại tài sản. Chiếc áo trắng anh ta mặc in lên nhữngvệt máu từ sâu trong cơ thể, đến khi khuôn mặt vương đầy máu hướng ra cô mớibiết đó chính là Vũ Gia Minh.
- Anh làm sao vậy ? Máu ! Người anh dính nhiều máu lắm ! - Cô thất thanh, tuynhiên không dám lại gần, đôi chân vẫn trên ngưỡng cửa.
Vũ Gia Minh không bận tâm, bàn tay quấn một tấm khăn ngả màu siết chặt hơn cáicôn, nhằm thẳng bồn rửa mặt mà trút giận. Cánh tay cường tránh mạnh mẽ tác dụngmột lực rất lớn xuống, sau tiếng « Binh », cái côn gãy làm đôi, đập thẳng vàogương khiến tấm kính dát bạc vỡ thành từng miếng nhỏ, đều phản chiếu một Vũ GiaMinh thất bại, anh không màng mảnh sành cứa rách thịt, đứng buông thõng để lànnước xối vào mặt. Vòi rửa tay méo mó và văng ra xa, hàng ngàn hàng vạn tia longlanh cứ thế phun trào theo áp suất, chúng nhằm đúng hồng tâm mà tới, là rửatrôi vệt máu cho anh.
Khả Vy vội vàng chạy vào, cô dùng hai tay bịt chặt ống, ngăn không cho nước làmđau anh, nhưng nước ngoan cố chảy mãi, cô chấp nhận ướt cùng.
Vũ Gia Minh thở dốc, anh mệt mỏi ngồi bệt xuống, giọt lệ đi từ mái tóc trôixuống đôi hàng mi, lằn dài trên má và thấm vào vết thương, chua xót theo phươngthức riêng của nó. Đôi mắt thu hẹp về, vô định hướng nhìn, mọi thứ trở nên ảoảnh, không đáng để tin cậy.
Khả Vy để anh lấy lại bình tĩnh hơn mới cử động, cô rời tay khỏi ống nước, lànnước được thông suốt, làm thành đường bán nguyệt băng qua nơi anh ngồi, mộtmảnh cầu vòng trong vắt. Trong tiếng xè xè, cô mải miết nhìn anh, là một Vũ GiaMinh đang khổ sở chạy chốn một Vũ Gia Minh khác, không phong thái khoáng đạt,chỉ thấy một màu xám xịt thành thực. Vậy là cũng có người giống cô rồi, Khả Vyđang theo đuổi một Cao Khả Vy đấy thôi.
- Tôi lấy bông để băng cho anh nhé ! - Khả Vy thỏ thẻ nói, từ cánh tay anh đangrỉ máu. Hình ảnh anh cô độc đến cằn cỗi nỗi lòng.
- Tránh xa ra !
Anh nói cô không nghe, lặng lẽ mở ngăn tủ lớn phía góc phòng. Cô vừa lấy mộttấm khăn ở bên nhà nữ giới nên đoán ở đây cũng tương tự, không chắc có thiết bịy tế ở đây nhưng vải mềm và khăn mặt thì không thiếu.
- Anh bình tĩnh, tôi có ý tốt chứ không định làm gì đâu ! - Khả Vy lại gần, côngồi xuống chạm nhẹ vào vết thương. Hình như anh vừa bị đánh, trang phục trênngười vẫn y nguyên lúc cô thấy ở bữa tiệc, khác một điều chúng nhăn nhúm và bịsờn.
- Khỉ thật ! Người lạ còn tốt hơn ruột thịt !
Gia Minh giật lấy tấm khăn từ Khả Vy, anh tự mình lau gọn ghẽ rồi nhếch nửamiệng với cô. Anh không muốn người khác nhìn thấu mục rỗng từ đáy lòng.
- Cảm ơn !
Khả Vy chưa chắc đã thích nhận lời cảm ơn này, cô không thấy sự thoải mái củaanh. Khoảng cách giữa Gia Minh với người xung quanh và cô luôn bị chặn bởi cácphân tử hữu ý vô hình, trải dài theo những cư sử lịch sự thái quá. Dù sao anhta ý thức được việc không làm mình đau là được rồi, Khả Vy đứng dậy nhìn lạimình một lượt, cô sẽ lí giải thế nào khi Lạc Thiên hỏi về những khoang nướctrên trang phục đây.
- Alo !... 30 bánh cơ à ? Đợi chút ! Tôi không sao... Rè rè… Tôi sẽ chặn cớmgiúp cậu !
Chiếc điện thoại dính nước sập máy, Gia Minh ném vào góc phòng không thươngtiếc. Anh đứng lên rồi gấp rút đi bằng lối cửa phụ, đi qua Khả Vy và quên ngaynhững nỗi đau.
Cô vừa nghe thấy từ « bánh », lại là chuyện tàng trữ chất gây nghiện hồi nào ư? Vũ Gia Minh làm giàu bất chính từ việc hèn hạ mà toàn xã hội cấm kị, Khả Vykhông tin vào điều này, cô quyết định lén lút đi theo để làm rõ. Đồng thời muốnbiết loại « bánh » đó có thực là được giới trẻ trong quầy sử dụng không, có khinào Lạc Thiên, Tuấn Kiệt, Trần Hùng thường xuyên tới đây lại là khách hàng. Côđẩy cái thùng rác vào trong và đóng cửa nhà nam lại, hy vọng không có vị kháchnào trông thấy đống đổ nát này, rồi nhân viên phục vụ sẽ giải quyết sau, âucũng là tài sản của Gia Minh.
*
Lạc Nhã vừa đi vừa chú ý tìm người, tiến về toilet nữ. Cô không thấy Khả Vyđâu, Lạc Thiên vừa nhờ cô kiểm tra giúp. Chị dâu có lẽ đã vào rồi mà không hay,cô quay lại bữa tiệc.
*
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc