Lạc Thiên lắc đầu không chịu, anh đang hình dung về một bữa ăn, khi màcon trai dẫn bạn gái về nhà, thông thường cha vẫn hay ngồi đối diện với contrai, thế thì… Từ Phong hay thì hay thật, nhưng kèm thêm dấu sắc và đi với từ «uế » thì thật kinh khủng, cũng rưa rứa như từ « Thiên », tuyệt như thế còn bịxỏ xiên, anh liếc nhìn Khả Vy, khuôn mặt tỉnh bơ khiến thước phim hiện rõ mồngmột, đấy là ngày thứ hai quen biết nhau của hai người.
- Anh thấy mĩ mãn toàn diện với Phong Linh, đồng ý hai tay ! - Lạc Trung kếtluận.
- Phi Hàm thật hiểu biết, Lạc Thiên, tôi xem cậu còn nghĩ được cái tên nào hoànhảo hơn không ? - Tuấn Kiệt đâu biết rằng Lạc Thiên định phản biện.
- Không,… từ Phong nghe cứ kiểu gì ấy ! - Lạc Thiên biết rồi mọi người sẽ hỏivặn và đành phải lẩn tránh - Phong đi đồng với mấy con ghẻ đó ! Không thấyngười ta vẫn xa lánh người bệnh phong à ? - để họ biết được « yếu điểm » trongcái tên còn đáng xấu hổ hơn là nói thô tục.
Phi Hàm là người đưa ra ý kiến về tên gọi này, cô như bị nhả khói ô nhiễm. LạcThiên là người quá cầu toàn, suy xét đa chiều vấn đề hoặc vốn chẳng hiểu gì vềvăn phong từ ngữ. Ai nấy đều thiên về khả năng thứ nhất, nãy giờ Khả Vy lắngnghe, họ đều cảm thông, chắc cô vất vả nhẫn nhịn nhiều lắm mới sống dưới máinhà hòa thuận cùng Lạc Thiên rồi.
- Khó quá ! - Lạc Thiên than phiền, anh chống cằm đăm chiêu.
- Cậu kén cá chọn canh như vầy thì chẳng bao giờ hài lòng đâu ! - Lạc Trung đếnnản, kể cả Nhược Lam hay Phi Hàm cũng giảm thái độ nhiệt tình.
- Lạc Thiên à,… còn rất lâu nữa… bé mới chào đời, chúng… ta… còn nhiều thờigian chọn ra tên… phù hợp nhất, chi bằng để dấu ba chấm thay thế tạm thời ! -Khả Vy dè dặt, anh càng vui sướng chuẩn bị đón bé con cô càng có lỗi và dằn vặthơn dù sẽ biết mình ắt là người ra đi.
- Ba chấm ? - Lạc Thiên chú ý tới những gì Khả Vy nói.
- Cao Lạc Ba Chấm ! Rồi, duyệt !
Không để cho Lạc Thiên có cơ hội lục lọi, biến tấu thêm gì cả, Tuấn Kiệt cùngnhững người khác chặn họng anh tức thì. Khả Vy lấy làm tiếc thay cho những cáitên hay, cô cười trừ duyên dáng khi anh nhìn về mình.
Số nước Khả Vy nạp vào người đã đến lúc cần được khai thông, cô chột dạ, gỡ tayanh ra khỏi vai mình, xin phép ra ngoài.
- Em đi đâu thế ? Để anh đưa đi !
Khả Vy căn bản không muốn thất lễ trước mọi người, đáp lại sự chu đáo của LạcThiên cô khẽ lắc đầu.
- Con dê ngốc của anh muốn vô WC ! - Cô đi vào trong để lại nét ái ngại tronganh, đâu phải lúc nào sự quan tâm đều biểu hiện ra được.
Khả Vy rẽ phải, xoa cái bụng tội nghiệp, lại chẳng thể trách ai, tại cô tham ănmà ra, vậy còn lạc thiên, sao đường ruột hắn tốt thế nhỉ ?