Vợ ơi là vợ! - Chương 124

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

- Tức là Lạc Thiên chỉ là kẻ thế thân cho cuộc tình đã trôi vào dĩ vãng của KhảVy thôi ư ? Vậy… chàng trai nào có thể… đánh bật được Lạc Thiên ?
Hết sức bất ngờ, nó nằm ngoài tầm đánh giá của tất tần tật những ai nghe đượcKhả Vy nói, xưa nay anh chàng playboy đâu có tiền sử với người đã từng yêu.Đúng là ghét của nào trời trao của đấy, vấn đề này kích thích trí tò mò củakhông riêng mình ai.
Khả Vy liếc mắt qua Triệu Đông Kỳ, hẳn anh biết cô uất ức nên nói nhảm, và đangxin cầu cứu. Chẳng qua việc làm này nhằm mục đích tăng giá trị cho mình, côkhông muốn người khác nhìn vào mình như một cây leo muốn ăn theo mức độ nổitiếng của chồng. Anh có nhiều người theo đuổi, tôi lẽ nào lại không !
Lạc Thiên đâu có được « phổ biến » về quá khứ của Khả Vy, những thứ anh biết vềcô gỏn gọn là một đứa con gái mười tám năm sống trong cô nhi viện cùng phần lớnlà phái nữ. Vậy người con trai được cô nhắc đến với âm điệu trầm lắng, đong đầythân thương - Hắn-ta-là-ai-?-Người mà ςướק đi cảm xúc đầu đời của vợ mình ?
- Khả Vy, em không cần phải phịa chuyện đâu ! - Lạc Thiên huých nhẹ vào mangsườn, anh mong rằng tất cả chỉ là cô nhất thời nói cho bõ tức. Khả Vy chưa từngquen biết ai ngoài anh có phải không ? Và làm gì có người nào xứng đáng hơn anh?
Từng ánh mắt dò xét cử chỉ của Khả Vy, nét tắc mắc của cô vô tình đánh bóng hữuhiệu biểm cảm chan chứa khi hoài niệm về một thời yêu dấu. Bát nước đổ đi khôngthể đong lại, một lời đã nói ra thì phải dựa vào mà biến tấu, Khả Vy vốn khôngcó khiếu ăn nói, lại thêm thiếu xót ở môn Ngữ Văn trong mười hai năm đi học,nhưng đổi lại cô có trí tưởng tượng không tồi, được thôi, thế thì :
- Haiz - cô thở dài - Sao lại đem chuyện quá khứ nói ra ở đây chứ ! Hì hì, dùsao thì giờ em với anh Thiên cũng đã là vợ chồng…
Đến giờ thì Triệu Đông Kỳ không thể gọi cô nàng này là diễn viên nghiệp dư nữrồi, cách diễn đạt tâm trạng của Khả Vy rất nhập tâm. Cô đưa người theo dõi vàođúng chủ đề của mình qua nét đủng đỉnh vấn vương nuối tiếc.
Phân tích rõ vào câu cuối, « dù sao » giống với xuôi theo dòng số phận, đã đànhkết hôn cùng Lạc Thiên, Khả Vy ngậm ngùi chôn dấu kí ức. Thuyền theo lái, gáitheo chồng, cô đành bất lực buông tuổi thanh xuân, để nó dạt vào bờ của một aiđó vô định, ra sao thì ra, và chuyện có thêm một nhóc con xen giữa âu cũngchẳng có gì đáng trông đợi.
Lạc Thiên có thái độ nghiêm túc về từ ngữ mang đầy khúc mắc đó, đứng trên danhnghĩa một cặp vợ chồng hợp pháp, anh và Khả Vy thuộc về nhau tuy nhiên tâm hồnlại đẩy nhau xa vời vợi, lấp lửng ranh giới không trọng lượng.
- Em nói đi… em chưa từng kể với anh… ! Người đó là ai ? Như thế nào ? Baonhiêu tuổi ?
Cánh tay anh giữ thân hình cô về phía mình, nhất quyết đón con ngươi màu nâuthẫm đối diện, không ghen tuông mà đang kiếm tìm hạt mầm gieo niềm tin. Thứ anhcần là vốn liếng chân thực để xây nền móng gia đình, mà nếu đủ đầy mọi thứ, duychỉ thiếu nó sẽ không thể trụ vững theo năm tháng...
Khả Vy đâu được nghe từ chính anh nói về Nhược Lam, cũng đâu đã biết tới Mỹ Mỹ,Pinky hay Tiểu Mẫn, Tiểu Hương và Tiểu Quyên, vân vân vô số những cái tên hoa mỹkhác. Đường chân mày, nội tâm và sự đắm đuối anh trao lúc này liệu đã từngthuộc về những họ, chốt lại thì anh là của ai ? Có thực thể nào nắm giữ đượccon người anh không, lẽ nào trái tim anh vốn không có khóa,... hoặc nó đã hỏngmất rồi... ?...!
Đó là lần đầu tiên Lạc Thiên không nhìn bằng trực giác, cô gái này không đángđể đánh cắp ảo ảnh qua bề ngoài, lại chẳng đủ trình độ để tiếp chuyện một ngườiđàn ông thành đạt, cô có gì và không là gì... Anh hoàn toàn bị dao động rồi.Mức co thắt của con tim không tuần hoàn, nó dồn dập hay đang lỡ từng nhịp theodòng thời gian,...
- Hai người kia dừng hình đi ! Đừng tình củm trước hội độc thân này chứ ! -Trần Hùng kiến nghị, anh chưa được nắm tay người trong mộng nên “ghen ăn tứcở”, bộ ba sát gái nay chỉ còn mình anh trụ lại, Tuấn Kiệt đã có bạn gái, LạcThiên thì cùng vợ, ai sẽ đến với anh đây.
Và nếu không có câu nhắc khéo đó Lạc Thiên sẽ vẫn rong chơi nơi đám mây màuhồng, anh choàng tỉnh khỏi mạch xúc cảm, rời cánh tay khỏi người Khả Vy, cơ thểrơi vào trạng thái mất thăng bằng sau khi đã dồn hết sức lãnh thụ giây phút đilệch.
- Chắc là... người đó... không thể so sánh với anh được đâu !
Khả Vy cúi mặt giấu giếm hàng mi run rẩy. Người con trai mà mỗi cô gái đã từngmơ mộng khác xa với ngoài đời, đối với Khả Vy người đó chẳng thể toàn vẹn, côcần một người lắng nghe, một bờ vai rộng, một người có cha mẹ, và chỉ thế thôi.Lạc Thiên đã vượt quá tiêu chuẩn này rồi, chiếc ô tô có thể chở rất nhiều ngườicòn xe đạp thì lại hạn chế số lượng, và làn đường luôn rạch ròi phân biệt chỗđứng của chúng.
Thậm chí cả hai còn nghe được tiếng thở than luân phiên nhau, Lạc Thiên trướcKhả Vy không già giặn trong chuyện tình cảm, bởi chưa một ai như cô bước quaanh.
- Đương nhiên là thế rồi ! Anh là superman thì ai địch nổi ! - Anh lên giọngphá tan cơn lốc này đi. Tan rồi, anh thương dê con nên mới lây sang mẹ dê, lànhư thế, cần phải là như thế ! - À, chúng ta đi vào trọng tâm của bữa tiệc ngàyhôm nay ! - Lạc Thiên không thấy Vũ Gia Minh còn trong bữa tiệc, hắn đi đâu rồi,anh có chuyện khoe khoang.
- Là gì vậy anh ? - Đây cũng là câu hỏi của Khả Vy khi hai chị em Lạc Mỹ, LạcKiệt đồng thanh.
- À... Anh và chị Vy muốn đặt tên cháu, tham khảo ý kiến mọi người!!!
- À, ra thế !
Cứ tưởng chuyện dì to tát lắm hóa ra ông bố trẻ lo xa, cũng đúng thôi, cái tênđi kèm cuộc đời con người. Xem ra được hưởng ứng, ai cũng thích được mang dấuấn góp phần tạo nên một góc văn hóa cho cháu bé của Lạc Thiên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay