Lạc Thiên thử vặn nắm cửa nhưng đã bị khóa trong. Nhớ đã từng có lần mìnhphòng vệ bằng cách này mà ngắc ngoải, trách mình bày đặt. Đứng trực bên ngoài,anh đi lên đi xuống, lòng và lòng vòng chờ đợi, mới nửa tiếng không gặp đã thấynhớ nhung, dẫu vẫn dặn lòng lảng tránh hình bóng cô.
- Ngủ rồi à ? Hay bị mệt ? Có cần... à, hạn chế uống thuốc, này, có muốn xoaϦóþ thái dương không ? - Lạc Thiên vẫn cố nói vọng vào, chẳng biết trong đấy cónghe thấy không nhưng anh muốn làm tất cả để san sẻ cùng. Việc mang thai đâu cónghĩa là riêng người mẹ mang nặng đẻ đau, bên cạnh đó vai trò của người chacũng rất quan trọng, là người ôm giữ, vỗ về hai mẹ con.
...
Chờ đợi nằm ngoài mức tưởng tượng. Nếu bắt anh đợi một chiếc xe taxi, chờ thanhtoán hàng hóa hay một hợp đồng kí kết làm ăn,... anh sẵn sàng, vì đó là luậtlệ, nhưng cũng có ngoại lệ với một ai đó, rằng phủ nhận những tíc tắc thời giantrôi vô vị.
Khả Vy trong cơn uất ức hai khóe mắt đỏ ngàu, cô muốn ngủ đi nhưng không tàinào. Đặt mình xuống giường, cô đấm thụm vào con 乃úp bê. Thứ đồ chơi vô tri nàychí ít còn giúp cô giải tỏa nỗi lòng, nó vẫn cười dù bị người ta chà đạp. Phútchốc cô chỉ muốn lao ra và hét to rằng mối ràng buộc giữa mình với Lạc Thiên làhư cấu. Cô sẽ dập tắt mọi hy vọng trong lòng anh ta, phá tan ảo tưởng về mộtgia đình mà mình có vai trò không hề nhỏ.
Khả Vy lau hàng mi đẫm lệ, cô tĩnh lặng một hồi lâu. Thử hình dung khi đem sosánh giữa mình và Nhược Lam. Đương nhiên cô ấy thắng, về mọi mặt, ngay cả làmchiếc bóng núp sau một tiểu thư cao quý chưa chắc Khả Vy đã vươn tới. Hay nóicách khác, từ « hàng giả » xứng đáng với cô hơn bất kì từ ngữ nào khác. Từ tênhọ, cung cách ứng xử, giá trị vật chất đến góc tâm hồn của cô đều lọt thỏm giữanhững con người cao sang quyền quý này mà nếu không gặp Lạc Thiên, cô nào biếttới.
Người ta vẫn nói, mỗi khi con gái buồn, họ thích ăn và Khả Vy là tín đồ ẩmthực. Từ giờ cô quyết định sẽ làm những điều mình thích, không phải gò bó vìbất cứ điều gì nữa, để đến lúc khép bức màn lại, chẳng còn tiếc nuối cho bảnthân.
- … Dê… dê… con nhớ… bố… papa à ?
Cô vừa mở cửa đã bắt gặp Lạc Thiên đứng chầu chực. Hành vi của anh ta thật đángngờ, chẳng khác một kẻ vô công rồi nghề xỉa xói chuyện đời tư người khác. Nhấtlà khi cô quắc mắt nhìn, anh giả vờ lượn ra xa vươn vai, vặn khớp, nói lắp bắp.Ngoài từ “con” ra anh ta không thể nói về cô được à, và đôi mắt làm ơn nhìn lênkhuôn mặt này được không.
- Ơ, đi đâu đấy ? - Lạc Thiên thốt lên nhằm dò hỏi, có phần ái ngại khi nhận ramình dường như đang quản thúc cô.
- Đi nạp năng lượng! - Khả Vy đáp gọn, cô giậm chân khoan thai như thể vốn dĩmình là người nhàn nhã, vô lo.
- Mắt lại làm sao thế kia ? Sao cứ khóc hoài thế ? Có chuyện gì… thì nói rađi... ? - Lạc Thiên nói giọng tội nghiệp bám theo, anh thắc mắc mọi thứ thuộcvề cô. Ai ?, Cái gì ? đã chọc giận mẹ dê con của anh chứ ?
- Vậy anh nghĩ tôi làm sao ? - Khả Vy mở to mắt nhìn anh từ trên xuống dưới rồiđi xuống. Quả thật đúng, không thể nắm bắt được ý đồ một con người thông quaviệc tiếp xúc, giờ cô không tin anh ta có lòng quan tâm tới mình, bất kì điềugì thuộc về anh ta hướng về cô chẳng qua có quyền sở hữu về hình nhân ảo mà vẫnđược gọi bằng cái tên dễ thương.
- Không nói ai biết ? Mẹ dê đừng làm dê buồn nhé !
- Tôi đang muốn ăn thịt anh đây ! Mà tôi là Cáo, không phải làm lũ dê kêu be benhư anh ! - Khả Vy thiết nghĩ, mình không yếu đuối, hãy chống mắt mà xem ta đâysống nhăn răng hưởng thụ cuộc đời, rồi đến lúc cần phải cuốn gói thì cô sẵnsàng dọn sạch lưu luyến. Cô mở tủ lạnh và bắt đầu chiến dịch càn quét.
- Ăn vừa thôi, không ăn mít, nóng lắm, ăn cam hay nho đây này... ! Đừng ăn bánhngọt, đường trong máu đấy! - Lạc Thiên cũng mong cô bồi bổ sức khỏe, miễn làđừng tiêu thụ những loại hoa quả chỉ ngon miệng mà không thực sự tốt.
- Tôi ăn cho tôi chứ cho anh à, bỏ tay ra! - Khả Vy cứng rắn.
- Nhưng… dê con không thích thế ! - Thật là khó khăn để nói lên chủ ngữ thực sựtrong mục đích của câu nói, Lạc Thiên chặn tay cô lại.
- Tôi thích nuôi lợn chứ không thích nuôi dê! - Cô vừa nói vừa cắn chocopiekhiến hàm răng đen xì như bà lão nhai trầu. Cô làm vợ của anh ta để sau nàygiương mắt nhìn anh ta « tái giá », thì con dê hay con lợn con cũng là vônghĩa.Cô đưa tay trái chống bụng, hai chân cho hẳn lên ghế.
Lạc Thiên đành châm trước, anh bóc giùm cô đồ ăn nhưng chỉ chọn những món tốtcho sức khỏe và tăng chất dinh dưỡng nhưng lạ thay cô không hề đoái hoài đếnchúng. Hơn ai hết anh hiểu phụ nữ mang thai cần được chiều chuộng và quan tâmgấp bội.
Khả Vy biến hóa qua trí tưởng tượng bằng phép tượng hình, cô cho rằng tất cảnhững thứ mình đang ngấu nghiến là từng lời lẽ xát muối của Cao Lạc Thiên. Cônuốt gọn ghẽ như ao ước cuốn chúng thành tàn tro.