- ... Ừm... đen trắng đi ! - Lạc Thiên ra quyết định, anh nóng lòng lắm rồi,trở lại nắm lấy tay cô như gìn giữ tài sản thuộc về riêng mình.
Còn Khả Vy chỉ nhắm mắt để bàn tay người bác sĩ đưa thiết bị di chuyển trênbụng mình. Trong đầu không có gì phức tạp ngoài việc nghĩ về sáng nay cô đã ănrất nhiều thứ, cái bụng no căng hao hao thú nhồi bông. Một chút bồn chồn lenlói khi vô tình chạm mắt anh.
Trên màn hình tổ hợp hai sắc màu đen trắng, có những chuyển động của khối hìnhhài chưa rõ, sự phân bố các mảng đậm nhạt tạo nên vô số sinh động được chờ đón.
Lạc Thiên dõi theo từng chút một, cung bậc giác quan biến chuyển diệu kì. Trướcđây cô em gái Lạc Nhã luôn kéo anh xem những bộ phim tình cảm, màn hình qua mànhình, anh vẫn thường nhàm chán tới tập cuối của đôi nhân vật, họ về với nhau,với kết tinh của tình yêu. Còn lần này, cũng là qua màn hình, tuy không phảilần đầu nhìn thấy, chỉ một lần gián tiếp thôi nhưng đến hiện tại anh dám khẳngđịnh mình đang chạm tới nấc thang hạnh phúc.
- Xin chúc mừng gia đình ! Hợp tử phát triển thành bào thai và đang hình thành.Chỗ này chính là nếp não, tim bé đã có, giai đoạn đầu hệ thần kinh phát triểntrước, các bộ phận cơ thể dần dần xuất hiện rồi hoàn thiện ở các tuần thai kìsau. Trong thời gian này thai phụ cần chú ý giữ gìn sức khỏe và tư thế đi đứng,nằm nghỉ...
Khả Vy tròn mắt kinh ngạc, ngỡ như bác sĩ đang nói chuyện người khác, nói theocách kĩ thuật, tức là thiết bị input và output của máy siêu âm không ăn nhập.Cô xoay mình dõi theo các tín hiệu trên màn hình, ngơ ngác gật gù, đôi khi lẫntưởng chiếc máy chính xác hoàn toàn.
- Con... con của chúng ta đấy ! - Lạc Thiên ngồi xuống giường ngay cạnh cô,trào dâng niềm hứng khởi vô biên - Tôi được làm bố rồi ! - Anh ôm trầm lấy KhảVy và hôn lên làn tóc sung sướng, bỏ qua tất cả quãng thời gian mình đã quen côthế nào, hàng rào ngăn cách, thì, tồn tại một mảnh ghép của anh trong cô.
- Ấy ấy ngạt thở !
Khả Vy vội vàng nắm lấy dụng cụ thu tín hiệu đặt trên bụng mình, anh giữ chặtkhiến bác sĩ tuột tay mà màn hình vẫn trả về hình ảnh. Cô được một phen hú vía,không ngờ rằng Lạc Thiên lại trông đợi nhường vậy.
- Lạc Thiên, con cẩn thận không Khả Vy động thai!
Cao phu nhân không can thiệp kịp thời chắc cô đã bị tung hứng trên không mấtrồi, Khả Vy thở mệt mà lòng hây hây niềm vui. Cách thể hiện của anh trẻ con vàhư quá.
- Ha ha, tôi lên chức rồi ! Khả Vy à, anh yêu em ! - Lạc Thiên chỉ dừng hànhđộng nhưng miệng không ngừng nói, hy vọng đưa đến tột cùng sẽ thăng hoa và nởrộ như pháo bông rực cháy mãnh liệt.
Khả Vy thoáng chốc bị câu nói đó lật chìm nghỉm giữa sóng biển bạt ngàn,...nhưng sau khi chứng kiến những hành động kế tiếp của anh thì tan biến dòng cảmxúc. Anh ôm lấy máy tính, áp mặt lên nó, rồi thì bắt tay bác sĩ, lúc lại nắmvai mẹ mà hân hoan. Đôi khi lại giống như anh đang chung vui cùng bàn thắng củađội bóng ưa thích, hai tay nắm nghiền và giơ cao, hả hê hét lớn.
Cao phu nhân không lường được rằng Lạc Thiên lại phản ứng thái quá khi mẹ đứatrẻ là Khả Vy, nãy giờ bà dõi theo không sót chi tiết nào. Một câu hỏi xuấthiện trong đầu, liệu bà đã đánh giá lầm người...
- Phải rồi, tôi phải cho mọi người biết tôi đã làm bố ! Lạc Thiên đã làm bố !
Hào phóng chia sẻ thiên chức của mình, Lạc Thiên lôi điện thoại lượt vào danhbạ, anh suy nghĩ người đầu tiên nên thông báo là ai.
- Bố à, con được làm bố rồi ! Bố cũng lên chức ông nội rồi nha!!! - anh nghĩngay đến bậc sinh thành, “trình báo” trong khôn siết.
- Anh Trung, anh chuẩn bị mua bỉm cho con em đi !
- Em gái, vậy là em thắng anh rồi nhé, chị dâu của em đáng yêu quá đi! Anhthích kẹo me của em nhiều lắm !
- Nhược Lam, anh được làm bố rồi...
- Tuấn Kiệt, tôi sẽ thuê cậu giặt đồ cho con tôi ! À quên, tôi xác minh tínhđúng đắn rồi ! Ha ha...
- Trần Hùng, anh đang xem xét có nên cho cậu làm cha nuôi cho con anh khôngđây... !
- Thư kí Phan, cô thông báo với mọi người rằng Giám đốc lên chức trong gia đìnhrồi, không ham hố chuyển chức vị trong công ty đâu, haha!!!!...
Lạc Thiên nói không ngừng nghỉ, như thể tay anh chực chờ ấn phím và đầu dây bênkia chỉ cần nghe là được trần thuật hết. Khả Vy ôm mặt đi, cô nhận thấy sựkhông hài lòng trong đôi mắt của Cao phu nhân. Bà đang nghĩ cùng một suy nghĩvới cô: tại sao Lạc Thiên lại nói chuyện rất thoải mái với Nhược Lam về vấn đềnày, lại còn xếp cô ngay sau Lạc Nhã, như một người thân ruột thịt...
- Khả Vy à, mẹ cách đây gần ba mươi năm cũng hoang mang như con lúc này, lầnđầu nên không tránh khỏi bỡ ngỡ, nếu có gì khó thì cứ nói mẹ sẽ chia sẻ cùngcon ! - Cao phu nhân không hề chúc mừng, bà nói sáo rỗng vì biết Khả Vy chưahiểu được cảm giác lớn lao khi được làm mẹ thế nào. Cốt chỉ để cho Lạc Thiênbiết bà ủng hộ cả hai. Bà đã lo đến chuyện Lạc Thiên không chấp nhận, nhưng giờthì vô ngại rồi, có điều anh phấn khích và đặt niềm hy vọng quá.
Ra tới ngoài hành lang, Khả Vy dường như trở thành người phụ nữ được ngưỡng mộnhất. Các thai phụ bụng bầu tái khám hay lần đầu đến rõ ràng đều mang chung tâmtrạng phấn khởi vì một sinh linh nhỏ bé song hành trong thể xác mình, họ cũngcó người thân xung quanh, những người chồng trở nên chu đáo hơn, quan tâm vàsăn sóc họ đặc biệt, thế nhưng ông bố Lạc Thiên thích thể hiện nhiều quá, anhta vừa đi vừa xoa bụng vợ, không ngớt nhắc đi nhắc lại :
Con tôi làsố 1 !
Khả Vy vẫn chưa hết ngại, mỗi sự chạm nhẹ nơi bàn tay Lạc Thiên đều làm cơ thểcô dựng ngược, buồn buồn, lạ lẫm và bị đồng hóa. Cô tập cười khi thử nghĩ ngàytrước mình cũng từng được chào đón trên thế gian...