Ly café tỏa làn khói cuối cùng, mực nước không hề vơi kể từ khi rót ra.Căn phòng lớn và có điều hòa làm mát không khí nên hơi lạnh của café chẳng sansẻ được bao nhiêu. Nó tồn tại chỉ để trưng bày vẻ thanh tao. Bên chiếc bànsách, ông Trương và phu nhân mỗi người chọn một chiếc ghế xa cách.
- Con dạo này ra ngoài ban tối khá nhiều đấy ! Đi làm về mệt nên nghỉ sớm !
- Bà cứ để cho con tham gia tiệc tùng với bạn bè, Lạc Trung con cứ đi đi, conđã lớn thì hãy để nó tung cánh tự toại! - Ông Trương nhìn vào Lạc Trung mà soilại mình tuổi trẻ, được mất đã khiến ông có một tách café mà đánh rơi hươngthơm của nó.
- Để như thằng Lạc Thiên ư, - Cao phu nhân nghiến răng - Mẹ biết con thườngliên lạc với Vũ Gia Minh và mẹ không đồng tình về tình bạn đó, mẹ luôn kì vọngvào con, con hơn hẳn Lạc Thiên và Lạc Nhã, nhưng lúc này mẹ không nghĩ con vẫnđi đúng hướng!
- Mẹ à, con giúp Gia Minh công việc thôi mà, cậu ta còn thiếu nhiều kinh nghiệmđàm phán, tới tối cậu ấy mới rảnh ! Con đi rồi lát sẽ về !
- Không có chuyện giúp đỡ thương trường, cậu Gia Minh đó có cô Phi Hàm thư kí,con đến chỉ giáo cậu ta thực sự ư ? - Bà chẳng thiết vòng vo, Lạc Trung trướcnay luôn nghe lời, lí nào vì một đứa con gái lại chống lệnh bà.
- Không không, à, tiện thể con còn ghé qua nhà vợ chồng Lạc Thiên... hỏi thămsức khỏe em dâu ! - Anh tìm một lí do khác thay thế, sắp tới giờ hẹn Phi Hàm vàanh luôn đúng giờ.
Cao phu nhân không nói gì nữa, bà đưa mắt nhìn ông Trương. Lạc Trung là con bà,cũng là con ông, âu thật phiền lòng. Chỉ mong Lạc Nhã đừng như hai anh trainữa. Bà thở dài làm ngơ mặc ông Trương đẩy tay ra hiệu đồng ý, Lạc Trung cúichào rồi ra cổng.
Quan hệ giữa Lạc Trung và Phi Hàm đã tiến triển hơn nhiều, hai người đi lên từtình bạn qua những lần nói chuyện tâm đắc, xây dựng mối thân thiết bởi nhữngsắc sảo trong cách đối đáp và ánh mắt có chiều sâu.
*
Quay trở lại với căn hộ số 888 trên đường Cừ Nguyên, Lạc Thiên đã chuẩn bị sẵnsàng tâm lí. Anh dìu Khả Vy ra tận cửa. Hôm nay anh vận đồ lịch sự, áo sơ mimàu xanh nhạt dài tay, cổ áo cài ghim, quần tây ống đứng, tựa vị khách mời củamột hội nghị tầm cỡ.
- Không cần phải... sán lấy tôi, tôi có đến nỗi chân đi không vững đâu mà anhcoi như bị bạo bệnh vậy ? - Khả Vy chưa kịp thích ứng với cử chỉ ân cần từngười khác, cô nhồn nhột khi cánh tay anh đặt lưng chừng thân mình.
- Yên nào, đi nhẹ thôi, cẩn thận bậc thang ! - Lạc Thiên quyết không bỏ tay côra khỏi vai mình, bóng của hai người dưới ánh nắng làm thành một mĩ họa.
- À, tôi gọi cho mẹ anh đến... tôi không có kinh nghiệm lắm... nên... - Khả Vycắn môi.
- Ừ, mẹ chu đáo lắm, bà sẽ đưa ra nhiều lời khuyên cho chúng ta !
Trước khi đưa Khả Vy vào trong xe, anh bỗng dưng chạm lọn tóc và hớt chúng lênmang tai cô một cách tinh tế. Anh đâu hay mình đã đi quá giới hạn thật rồi.
Anh rẽ qua nhà nội và đón Cao phu nhân đi cùng, để bà ngồi ghế sau. Thi thoảnglại hướng mắt lên kính chiếu hậu, nếu đúng là sự thật anh sẽ làm mọi cách để cảgia đình dòng họ chấp thuận con dâu.
- Đeo cái này vào ! - Vừa xuống xe, Lạc Thiên cẩn thận mang khẩu trang y tế choKhả Vy - Ở đây mùi thuốc khó chịu lắm ! - anh không quên đỡ cô từng bước nhỏ.
Trước mặt người lớn anh không thấy hổ thẹn khi cứ nắm chặt tay nhưng cô lạikhác, ngoài việc ngượng ngùng cúi đầu Khả Vy còn gắng gỡ từng ngón tay anh ra.Cao phu nhân nhìn anh khó đoán, bà lắc đầu khi cho rằng cả hai không cần diễnthái quá.
Khi cánh cửa mở ra một màu trắng tinh khôi, chiếc máy mang nhiệm vụ cao cả khởiđộng, vị bác sĩ cũng vừa thay y phục, ông mỉm cười với người tới khám đầu tiêntrong ngày. Qua vài thủ tục xác nhận, bác sĩ yêu cầu Khả Vy nằm xuống giườngcông vụ.
- Tôi yêu cầu nữ bác sĩ ! - Lạc Thiên đứng chen ngang làm thành ba điểm thẳnghàng giữa Khả Vy và người bác sĩ, chắc nịch câu nói mang thái độ sai khiến vàcó phần ích kỉ.
- Lạc Thiên à, ông ấy là trưởng khoa ! - Khả Vy thì thầm vào tai anh, do dự khithay người khác sẽ lộ tẩy hết, cũng trở nên e ấp trước sự ích kỉ đáng yêu đó.
- Không là không ! - Anh kiên quyết, ai đời lại cho phép người ta chạm vàongười vợ mình chứ. Có cho ông ta mười hay hai mươi cái bao tay cũng không được.
- Được thôi, chúng tôi đáp ứng mọi nhu cầu của quý khách ! - Ông bác sĩ điềmđạm đi ra ngoài và không tỏ bất kì khó chịu trước những khiếm nhã của thanhniên, chừng mười phút sau một nữ bác sĩ khác bước vào. Bà gật đầu với Cao phunhân.
- Nào tiểu thư, chúng ta sẽ tiến hành siêu âm. Có hai sự lựa chọn, siêu âm màucông nghệ cao tuy nhiên có gây hại phóng xạ hơn là siêu âm đen trắng ?