Vợ ơi là vợ! - Chương 115

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Tiếng cửa mở, Trần Hùng lúng túng nấp vào một chỗ nín thở, lẩm nhẩm lời thoại.Anh đã bỏ qua tình tiết Cao chủ tịch đi từ trong ngôi nhà ấy ra, lên một chiếctaxi đỗ gần chờ sẵn, phủi tấm khăn chấm mắt. Khi quay vào, anh chỉ còn nhìnthấy Dương Mẫn cùng bậc tiền bối cúi ngằm.
- Tiểu Mẫn, anh vừa đi qua nhà, có chai rượu thuốc định biếu bác ! - Trần Hùnghân hoan mà không hiểu tại sao Dương Mẫn cùng người cha già đi vào trong nhàmột lúc mới ra niềm nở đón mình.
Đến lúc anh vào nhà rồi không khí ngột ngạt tràn ngập khoang mũi, thoạt lấm tấmtrên chiếc ghế gỗ cũ kĩ vài giọt nước mà Dương Mẫn đã chủ động ngồi đè lên, cóthể nhờ đó anh mới được vai kề vai cạnh cô như lúc này.
Cô nói chuyện nhiều với anh hơn ngày thường, giọng nghẹt mũi nên kém trongtrẻo, ngữ âm bế tắc và vô mục đích. Trái lại người cha kiệm lời khác hẳn vớimọi khi ông rất thích anh đến chơi cờ cùng. Như thể đuổi khéo, trong câu hộithoại ông luôn nhắc tới Lạc Trung và đẩy anh sang một bên.
- Mẫn à, hay lát nữa con đi nhờ xe cậu Hùng đây tới công ty gặp Lạc Trung, dạonày không thấy con nhắc đến anh ấy ! Cháu không phiền chứ ?
Dương Mẫn thêm một lần gật đầu rồi kéo Trần Hùng đi luôn, anh vẫn chưa xác địnhđược chuyện gì đang xảy ra. Cái siết tay của cô sao lạnh toát, cô lạnh, anhlạnh hay tình yêu của cô đặt nơi băng giá ?
Trần Hùng cứ thế lái thẳng, con đường từ phố lớn hẹp dần theo sự sầm uất, đimãi ra tới bìa rừng thì quang đãng và vun ✓út chân trời.
Dương Mẫn nói anh đừng tới công ty, rốt cuộc là sao, anh nghe từng tiếng nấcnghẹn ngào, cô mang tâm sự, cô muốn khóc, còn anh không thể làm gì hơn. Côkhông mở lòng với chính mình nên để nước mắt hóa đá.
- Dừng lại ở đây đi anh ! - giai điệu âm thanh vang lên như một chiếc đĩa nhạccổ có nhiều vết xước, không thể phục hồi.
- Đi thêm chừng mười phút nữa là tới biển, tại sao lại không ? - Trần Hùng vẫngiữ tay lái để bốn chiếc bánh xe bon bon tích cực. Anh mong gió cuốn bay nhữngđiều sầu thảm, bờ cát chôn giữ nỗi u tư đong đầy, từng làn sóng rửa trôi niềmchua xót.
Em hãy nói cho thiên nhiên niềm đau em giữ
Thiên nhiên sẽ mang chúng về bên anh
Anh sẽ nặn chúng thành niềm vui chỉ dành tặng riêng mình em,...
Trần Hùng không nói hoa mĩ được như thế, điều anh làm chỉ giản dị là nghĩ vềchúng và gửi đến cô một bờ vai vững chắc. Thế mà dường như Dương Mẫn đâu hiểulòng anh.
- Không, ở đây thôi, đi hết con đường mệt lắm, thấy được biển thì sao chứ, cónhiều thứ thích mà không vươn tới được đâu...! Em không thích đi lối tắt... Đườngthẳng không thể uốn thành đường tròn... nên hai đầu của chúng mãi mãi xa cáchnhau dù chúng vốn thuộc cùng nhau.
- Em nói gì mà triết lí vậy, chúng ta là người tạo ra đường nét, cũng tạo raphép nối, mọi việc nếu trong khả năng thì hãy nên làm tới cùng ? - Anh đang nóicho cô nghe hay nói về nghị lực của chính mình, Trần Hùng phóng tầm mắt ra xa,anh và cô không phải hai điểm đen đó chứ.
- Thế mà có thứ không nằm trong tầm với của em mà em phải ép nó thuộc vềmình... !
- ... Lạc Trung ư... ? - nói với người con gái mình thích về người đàn ông khácthật khó, Trần Hùng nghiến răng nặng nhọc.
- ... Làm dâu... nhà họ Cao... sẽ thế nào nhỉ ? - Bất chợt cô đưa ra một câuhỏi táo bạo mà biết sẽ làm người ta rất đau.
Trần Hùng tỳ mạnh chân ga dù xe tắt máy, anh còn chỗ để đi nữa ư ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc