Vợ ơi là vợ! - Chương 113

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

- Tôi không bảo cô ấy gạt cậu, mà cậu đã ảo tưởng về chuyện làm bố. Hình như...cậu hơi tự tin về bản thân ! - Tuấn Kiệt nửa đùa, rít lợi phân tích. Đâu mấtrồi Lạc Thiên tinh thông, hai người đang tìm cách khơi gợi lại tính chất đó giùm.
- Đúng vậy, chị Vy trưa qua nhìn rất yếu, có dấu hiệu buồn nôn đâu cứ phải lànghén. Anh không biết ư, con gái vào những ngày ấy mà ăn chua mất rất nhiềumáu, mất mấu thì mệt, dẫn đến buồn nôn, hoa mắt, chóng mặt.
- Cô ấy… dạo này mới thích ăn chua ! - Lạc Thiên không đồng tình, anh đang đitrên mây và không muốn lỡ chân.
- Khẩu vị của con người luôn có thể thay đổi, điều đó không nói lên gì, hơnnữa, có thể dạo trước cậu không để ý nên không biết điều cô ấy thích.
- … Nhưng…
- Điều quan trọng nhất tôi nghĩ đến, cậu lấy vợ sớm, còn trước cả anh Trung,hẳn Cao phu nhân sẽ dặn dò Khả Vy đừng vội có cháu, cũng vì cậu còn sự nghiệp,cô ấy lại còn quá trẻ. Phải không ?
- … Tôi... sẽ... phải làm gì…? - Câu nói thoát ra thều thào qua đường thanh quản,Lạc Thiên nôn nóng đối lập não nề.
- Cách kiểm chứng tốt nhất là: Siêu âm !
*
Nắng tắt, nền trời dìu dịu màu xanh lơ. Một chiếc máy bay đi qua vòm trời cùngvới tiếng ù ù nhỏ nhỏ, đem theo chút xao xuyến không lời...
Khả Vy ra mở cửa cho Lạc Thiên, anh đánh lái vào gara luôn mà không xuống xechơi đùa cùng mấy nhóc trẻ con hàng xóm. Khả Vy lấy làm lạ, cô vẫn đứng ở cổngdõi theo đám con nít nghịch ngợm đủ thứ đợi anh ra ngoài. Chúng tập hợp tài sảnriêng bày la liệt xung quanh. Cậu nhóc Tom luôn thích cầm đầu chỉ đạo, bắt bẻcác bé nhỏ tuổi hơn phải làm theo chỉ thị. Thưở ngày ấy của cô làm gì có đồhàng, gấu bông để chơi, cùng lắm là chiếc khăn mùi xoa nhét bông làm 乃úp bêtruyền tay từ mình sang các bạn khác. Cô vịn chặt vào song cổng, dựa đầu mơ màng,đã qua rồi thời gian, nếu bây giờ có thể mua được rất nhiều đồ chơi cũng khôngthể giá trị bằng một món đồ đơn sơ khi bé.
- Đi vào thôi ! - Lạc Thiên đứng đấy dõi theo, cô đang nghĩ gì hãy thử chia sẻcho anh được không, bỗng nhiên anh muốn biết tâm tư của cô ghê gớm.
Khả Vy ngoái lại lần cuối rồi cũng theo Lạc Thiên vào trong, cô man mác một nỗibuồn khó tả, để đến lúc anh bám tay vào hai bên vai mới thực sự tỉnh.
- Chúng ta nói chuyện một lát nhé ! - Lạc Thiên dần nhìn nhận nghiêm túc vấnđề, anh muốn mọi thứ phải rõ ràng và lược bỏ việc Khả Vy chịu phần khổ đày.
- Anh cứ nói đi ! - Khả Vy nín thở chờ đợi, đứa bé, cô biết anh muốn nói về vấnđề này. Cô đang mâu thuẫn, một mặt muốn chấm dứt mọi chuyện ngay khi còn tronggiới hạn quay đầu lại, một mặt lại muốn tiếp diễn, cô mong được biết Lạc Thiêncó thực sự đón nhận mình trong vai trò người vợ, người mẹ của con anh không,
- Bỏ qua rườm rà và đi vào vấn đề chính, cuộc hôn nhân của chúng ta… chắc KhảVy cũng muốn nói về chuyện này chứ ?
- … Tôi vẫn đang nghe… - Điều cô sợ nhất là anh sẽ phủ nhận mọi thứ, kể cảchẳng có gì trong dạ cô nhưng thật đáng buồn nếu anh muốn hủy bỏ.
- Ngày đám cưới tôi đã uống rất nhiều rượu, Khả Vy biết đấy, rượu làm tôi chẳngkiểm soát được hành vi,… tôi quả thực không lường được tác hại của nó.
Lạc Thiên nãy giờ toàn nhìn xuống dưới, đến đây anh đánh liều đón ánh mắt cô,biết rằng rất ngại để nói ra những điều như thế này tuy nhiên chí ít có thểngăn được một vài giọt nước mắt của cô kể từ đêm nay thì anh sẵn sàng.
- … Không… anh đừng đổ lỗi cho bản thân ! - Khả Vy tránh mặt anh, cô đưa mắt cốtìm một bông hoa trước chậu cây cảnh đã thay lá.
- Ngày mai tôi xin nghỉ, chúng ta đi… khám nhé ! - Anh níu lưỡi, câu nói là tậphợp của những kí tự khó nói nhất, căng thẳng có, đấu tranh có, trách móc bảnthân và có cả hy vọng.
- Anh nói gì ? - khuôn mặt cô biến sắc, cô tin rằng mình có thể thẳng tay hấtly nước vào mặt nếu anh ta có ý đồ hủy hoại tài sản ảo của chính mình. Cao phunhân đã nói, không cần biết cô ứng xử thế nào, bắt buộc phải làm cho Cao LạcThiên tin và giữ đứa trẻ. Cô đã gật đầu ưng thuận nhưng miệng anh ta mà phũphàng thì mọi thứ sẽ kết thúc ở đây.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc