Vợ ơi là vợ! - Chương 111

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Lạc Thiên để chế độ nhạc nền nho nhỏ, giữ tốc độ tối thiểu trên quãng đường vềnhà, cũng tránh những con đường ùn tắc giao thông hay đường cao tốc bụi mù, dùcon đường có dài và xa cỡ nào, lòng vòng và rắc rối, anh vẫn muốn đem lại bìnhan cho người ngồi bên trong.
Khả Vy lững thững đi vào nhà, cô cũng chẳng nhớ mình đã mang theo những gì nênnhẹ nhõm với đôi bàn tay không. Vào tới phòng khách, cô gieo mình ngã xuống ghếnhìn lên trần nhà, ở đây không có khoảng trời nào cả. Khi Lạc Thiên mang đồ vàocho thì cô dựng người đi lên lầu, không nói không rằng.
- Điện thoại và túi xách của... cô này ! - Lạc Thiên đi tới bậc thang thứ hainhưng không thấy cô có dự định cầm lấy đành thôi. - ... Đừng nghĩ ngợi nhiều...tôi... anh sẽ không để... - nói như thế rồi anh sẽ làm gì được cho cô chứ, LạcThiên dựa vào tường và vẫn nhìn về phía cô.
Khả Vy dừng lại đúng một tíc tắc để giọt nước mắt thỏa mãn rơi, rồi lại thẫnthờ về phòng. Khoảnh khắc khi các phân tử nước vỡ vụn thật tàn nhẫn, chúng gắnkết rồi chia xa mỗi ngả mà chưa kịp quyến luyến. Cô sẽ nghi nhớ ngày hôm nay,giọt lệ này dành cho Lạc Thiên, bắt đầu những tháng ngày cô không chỉ khóc chomình nữa.
- ... Sẽ không để Cao Khả Vy bị lãng quên đâu !
Tiếng cửa đóng lại rồi anh mới đủ dũng khí nói lên, mà dẫu cô còn ở đó âm thanhcũng không đủ truyền tới. Có hai thứ Lạc Thiên bất lực, thứ nhất đã để mẹ mìnhphải nén nỗi đau gìn giữ cho ba anh em anh được hạnh phúc, để người ta phảithốt lên một câu ngưỡng mộ cũng để chính bản thân bà tự gieo mộng vàng ngưỡngtưởng về một gia đình ấm cúng. Thứ hai, đó là về Nhược Lam, anh buộc lòng cuộncô trôi theo dòng dĩ vãng, anh không đủ Khả năng gánh vác được thực tế dòng máugiữa hai người. Và không thể có điều thứ ba nữa.
Lạc Thiên là một chàng trai đa tình ư ?, cứ để người ta nghĩ thế, anh khôngthiết. Một Lạc Thiên đi theo vết xe đổ của thứ cảm giác không thật, mù quáng vàlầm lối. Bởi anh không muốn lụy tàn chắp vá như người mẹ, heo úa trong nhunglụa như người cha nên anh không sống thật với tình cảm. Anh thương Nhược Lamnhưng vẫn giao du với nhiều cô nàng, anh muốn chỉ cho thiên hạ thấy mình luônlà chủ con tim, tỉnh táo tuyệt đối. Rồi khi gửi ngắm hoàn toàn vào người congái đó hóa ra anh trắng tay. Nhưng... câu chuyện kể rằng, có một con Cáo sốngtrong khu rừng tăm tối, nó chỉ biết sống cuộc đời giản đơn và nhàm chán. Thếrồi một ngày người ta đem con Cáo tới nơi giàu sang, Cáo được săn sóc và sốngmột cuộc đời trước đó không mong tới. Như vậy truyện cổ tích vẫn tồn tại, ítnhất nó sống theo mặt tích cực của Lạc Thiên. Chỉ cần cho một cơ hội khác, sẽ khôngphủ nhận mà nhất định giành giật lấy, đó là con đường dẫn đến hạnh phúc, làkhông buông tay.
Anh không muốn học cách chịu đựng và mang cuộc hôn nhân của mình ra làm tròđùa. Cơ hội có rất nhiều nhưng sàng lọc qua màng lưới của anh là hạn chế. KhảVy, cái tên này đủ nhỏ để ra đi hoặc may mắn ở lại trong trường cơ hội ấy. Sựlựa chọn mập mờ mà anh không cho phép sau một thời gian chỉ còn lại khẳng định“Khả Vy đã từng mang họ Cao”. Anh nguyện giữ lấy những hệ quả giữa hai người,một sợi dây trói buộc thể xác trước khi chiếm lĩnh cả tinh thần.
Điện thoại của Khả Vy có một cuộc gọi, từ Triệu Đông Kỳ. Lạc Thiên hơi bất ngờvề số máy của người đàn ông này lại được lưu trong danh bạ, hắn chẳng phải làbạn trai hờ của Nhược Lam hay sao. Tuy nhiên anh tôn trọng Khả Vy.
- Có ai gọi đấy ! - tiếng gõ cửa cũng cho thấy sự trân trọng.
Khả Vy chỉ mở đủ để chìa tay ra, bắt lấy điện thoại và đóng lại tức thì. Cônhấn nút trả lời khi khóe mắt đã ướt mèm rồi tức tưởi khóc. Triệu Đồng Kỳ muốnbiết xem cô thế nào, còn thở được nữa không, anh có trách nhiệm với nhân vậtcủa mình, cũng có lòng thương trước số phận ngặt nghèo. Anh dành thời gian lắngnghe, để cho cô biết mình xa vời với cô đơn. Mảnh đời của anh có phần đồng cảm,cuộc sống đôi khi cũng cần biết chia sẻ.
Khả Vy vặn nước chảy mạnh, khụy gối vỡ òa, lạc cả giọng. Cô không quan tâmchiếc điện thoại đã rơi khỏi tay, miễn là có người đang an ủi là được, dù đó làthương hại hay chân tình, cũng như đó là Triệu Đông Kỳ hay Lạc Thiên. Khóc đểvơi đi nỗi lòng, thỏa lấp vết nứt dạn con tim, và cũng để trôi xa khoảng cáchgần gũi với người mà được gọi là “chồng”.
*
- Chú Thiên véo má cháu nữa đi, chú không thích chơi với cháu nữa rồi à? Ứừ, cháu méc cô Vy chú bỏ rơi cháu !
Cu cậu Tom nước mắt lã chã tay cầm chiếc kẹo socola dúi dúi bắt Lạc Thiên nhậnlấy lòng thành. Nhưng anh lắc ngón tay làm mặt lạnh.
- Chán rồi, chú không thèm má cháu nữa, chú có bé con mũm mĩm xinh xắn hơn cháunhiều! Bé còn cho chú hun má chứ có kiêu kì như cháu đâu !!!
- Không chịu đâu, cháu ghét trẻ con, ghét ghét ghét !!!!!!
Tiếng hét ré lên đúng lúc đồng hồ réo chuông khiến Lạc Thiên choàng tỉnh, anhnhận thấy mình đang nằm úp và ôm ấp cái gối bên cạnh. Bật dậy, lấy tay xoa mặtmới biết mình đã há miệng trường kì. Anh lột vỏ gối và vất xuống giỏ đồ, vươnvai hai lần.
Đứng chống hông nhìn ngó sang bên hàng xóm, chị nhà và nhóc Tom đang trên đườngcó lẽ là đi ăn sáng, anh nở nụ cười khoái chí, cứ nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhókhó ưa của cu cậu và vẻ mặt đắc thắng của mình lại khiến anh sung sướng, chỉvài tháng nữa thôi mấy nhóc ở khu phố không còn được bành chướng mà nhõng nhẽongười lớn nữa đâu. Do đó anh cúi xuống gom quần áo bẩn lại, nếu không nâng niu“mẹ nhóc”, khi lớn nhóc cho mình ra rìa thì nguy.
- Anh dậy rồi à ? Đồ dơ cứ bỏ vào nhà tắm, lát nữa tôi...
- Thôi, để tôi mang ra tiệm giặt, cũng không xa đường tới công ty ! - Lạc Thiênphối hợp tất cả các cơ và dây thần kinh cho ra một nụ cười rạng rỡ nhất nhìn vềphía Khả Vy - Hôm nay chúng ta sẽ ăn món gì nào ? Tôi có thể đóng góp vào việcnào đây nhỉ ? - Anh kéo tay áo lên cao, mục đích của việc để chuông báo thứcsớm là phụ bớt gánh nặng cho cô.
- Thế thì anh đợi chút, tôi gắng chuẩn bị nhanh !
- Sao mặt cứ xị như cái bị thế kia ? Cười cái coi nào ! - anh tiến đến lau bátđũa, thực chất ngả mình lên vai cô mà hoạt náo không khí.
Khả Vy khẽ rùng mình khi có hơi thở phả vào gáy, cô né người tránh ra thì bịvòng tay anh giữ lại, bờ vai áp vào lưng cô, hai tay vịn vào thành bếp.
Lạc Thiên sực xác nhận quan hệ, anh đang quá thân mật với Khả Vy, thẹn thùngrụt tay lại ngay, đút túi quần. Hành động vừa rồi đều nằm ngoài nhân thức củaanh.
- Hay thôi chúng ta đi ăn ngoài, vừa đỡ mất công nấu lại vẫn đảm bảo chất lượng!
- Tùy anh, nhưng tôi thích ở nhà hơn, anh có thể đi nếu muốn !
- Cô làm sao vậy ? Giận tôi à ? Cô... đã khóc đêm qua ? - Lạc Thiên xuống nước,đi một mình có gì thú vị, chưa gì cô ta đã thích ăn mảnh ở nhà với thiên thầnbé bỏng rồi.
- Đâu có, chỉ là đêm qua tôi coi bộ phim hoạt hình về mấy con dê, cười chảy cảnước mắt ! - Khả Vy chối biến, cô không đủ chuyên nghiệp để đánh kem nền chekhuyết điểm lừa dối anh, cô gợi hành động vô thực.
- Cứ cười đi, nên nhớ... cũng sắp có thêm một dê con trong nhà rồi đấy ! - từhôm qua anh bắt đầu bày vẽ xem tử vi và phát hiện ra rằng con cái mà ẩn tuổi bốthì đại cát đại lợi.
Khả Vy hé khóe môi, nghe những gì anh ta nói kìa, tại sao lại cả tin người nhưvậy. Cô véo hều má anh thầm nói: Đồ ngốc ạ ! Dù sao thế này cũng còn hơn buổisáng sau đêm tân hôn, lúng túng không yên và thẹn thùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc