Vợ ơi là vợ! - Chương 110

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Khả Vy làm theo, đột ngột chuyển hướng về Lạc Thiên. Anh hấp tấp nhìn sang nơikhác. Có lẽ nào ghen thật !
Cao phu nhân biết lúc này là thích hợp nhất để mọi người trở lại bình thường vàchú ý cao độ với con dâu. Bà ra ý:
- Khả Vy con, ăn thử món này xem, vừa ngọt vừa bổ, lại rất tốt cho sức khỏe !
- ... Dạ ! - Khả Vy sau vài giây mới ngượng được một từ, cô chìa bát của mìnhkính cẩn để Cao phu nhân gắp vào.
Dường như chưa đạt được mục đích, cô con dâu không tỏ ra hợp tác, nhất nhất chỉvâng vâng dạ dạ theo những điều bà nói, Cao phu nhân dồn dập xoáy sâu vào mắtKhả Vy hơn. Ánh mắt sắc nét mang hơi hướng của sự sai khiến nhiều hơn tâm tình.Bà đã từng cảm thấy tội nghiệp, thương hại cho cô, lấy một người chồng khôngtình yêu, ngay từ đầu Lạc Trung mới là người được bà chỉ định gánh vác tráchnhiệm này, nói một cách nôm na là hứng chịu hậu quả từ người cha. Nếu là LạcTrung Khả Vy chắc chắn sẽ không phải chịu những gánh nặng như bà đang chịuđựng, cậu con trai thứ hai, Lạc Thiên tựa ông Trương thưở trẻ, chỉ khác là điềukiện sống của Lạc Thiên tốt hơn và được hưởng thụ nền giáo dục đúng đắn từ bà.Việc chọn con dâu trưởng là việc hệ trọng và không thể thay đổi nên rủn rui KhảVy buộc phải chấp nhận, bà đã cố tình chọn một cô thôn nữ kém hiểu biết thay vìvớt một khuôn mặt long lanh đẹp đẽ chính bởi để chúng không nẩy sinh tình cảm.Bà đã chịu được hai mươi mấy năm qua, thì tại sao cô bé Khả Vy không chịu được,hơn nữa, xuất thân của bà danh giá và đứng trên cả nghìn người. Nhưng trong bữatiệc này người con gái mang cái tên Phi Hàm kia, vô cùng tuyệt mĩ lại khôngchiếm lấy ánh nhìn của Lạc Thiên một chút nào, trái lại chính Lạc Trung mới làngười nghiêng ngả. Có thể vì Lạc Thiên vẫn còn say đắm Nhược Lam. Bà hy vọngNhược Lam hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của gia đình mình lúc này, sau nàynhất định bà sẽ không để cô chịu thiệt thòi, vì xuất thân của cô danh giá, cònKhả Vy, những loại người hèn mọn chỉ cần quăng một sấp tiền là giải quyết đượctất cả. Người giàu là kẻ không lương thiện, vậy nên từ giờ bà sẽ không cần phảinghĩ cho Khả Vy nữa.
Khả Vy bất giác rùng mình, chân tay lạnh toát. Cô vội vàng tránh ánh mắt củangười lớn, cô biết mình chẳng đùn đẩy nghĩa vụ được cho ai nhưng không đành.Mỗi khi bắt gặt khuôn mặt của Lạc Thiên lòng cô như thắt lại, đã sống với nhaukhoảng thời gian dù không nhiều, tình cảm hẳn phải có, không thân thiết nhưngcũng coi là có gia vị. Cả lòng tự trọng, giá trị tuổi trẻ cùng thứ đáng quýnhất của đời con gái đều bị gói vào bao rồi đem đổi trác. Ước gì có ai đó tốtbụng hiểu được hoàn cảnh của cô lúc này, à có chứ, cô biết mình vẫn còn TriệuĐông Kỳ, nhưng anh ta không có quyền, có tiền, có thế để lật đổ chức vị “Caothiếu phu nhân” giùm cô.
- Vy Vy ! - Lạc Thiên nãy giờ không thấy Khả Vy cử động, cô ngồi ro người vàđan tay đặt trước đùi, cổ họng vừa như muốn mang theo chút gì ra ngoài, lại vừakìm ***.
Khả Vy vẫn duy trì sự tĩnh lặng, những suy nghĩ đang chiến đấu trong bộ nãomuốn bùng nổ tất cả. Mười tám tuổi cô tưởng cuộc đời mình được vẽ màu sắc mới,trải nghiệm một cuộc sống ngỡ như mơ, ấy thế mười tám tuổi, cô đi lừa lọc ngườita, cái người mà trước cha sứ cô đã đồng ý sẽ bên nhau trọn đời và một mựcchung thủy. Phải rồi, cuộc sống là một sự sinh tồn, ngày ấy nếu cô không đứngvị trí thứ năm trong dãy, đã có một cô gái khác thế chỗ vợ của Lạc Thiên, rồicô gái đó cũng sẽ thiến thoái, tốt nhất là được ngày nào hay ngày ấy, cô tìnhnguyện là một con rô bô, còn Lạc Thiên, đành phải kệ anh ta chứ, anh ta còn cótình yêu riêng, cô chỉ cần cơm ăn ba bữa là đủ.
Đến đây lòng mắt của Khả Vy cay xè, ngón tay ghì siết da thịt mà đâu cảm thấyđau. Miễn là không khóc, miễn là vẫn trụ được thì chúng ta còn chơi trò ảotưởng trường kì.
Một hai ba, cô đếm từng giây một, miệng cố đưa ra đẩy lưỡi vươn lên. Đừng nghĩcô kém cỏi khi ngay cả một việc dễ dàng mà không làm được, phẩm chất tự tônđang chống lại tư duy trói buộc, nó khống chế lợi ích cá nhân của những kẻ đắcđộc.
Mồ hôi lấm thấm trên khuôn mặt, li ti sau lưng váy, nếu cô nghén, nếu có mộtsinh linh nhỏ bé nào đó trong suy nghĩ của mọi người thì khi vỡ lẽ, cô biết làmgì đây. “Đừng lo, tất cả đều được dàn xếp ổn thỏa !” - cô được người tanói câu này rồi, thế thì còn gì phải hoang mang.
- Khả Vy ! Lạc Thiên rất thích món mực xào, thi thoảng ở nhà con dành thời giannhé ! - Cao phu nhân gợi ý thêm, nãy giờ cô ta đang dự bị sau cách gà hay khôngthèm nghe lời bà già này nói.
- Bác Cao à, bác vẫn chu đáo với anh Thiên quá !
Khả Vy luôn bị kích động trước những lời đủng đỉnh của mẹ chồng. Dù ai có nóigì, họ bàn tán về một hoạt động thể thao, một khu giải trí nào đó nhưng hễ cứđến lời Cao phu nhân nói là cô khi*p sợ. Bà thúc ép cô không chỉ bằng giọngnói, ánh mắt, mà còn bởi những thứ cô đang có, mọi thứ, kể cả Lạc Thiên.
- Làm sao vậy ? - Lạc Thiên xoay hẳn mình về phía Khả Vy, cô rất lạ, nhìn cômỏng manh như giọt sương mai, dễ tan biến như làn khói mây, xa vời vợi như mộtvòng Trái đất. Phong cách này không giống Khả Vy anh từng biết, cô không hợpvới nhẹ nhàng và yếu đuối đâu, cô là ai chứ, là con Cáo ghê gớm lảnh lót cơ mà.Anh đưa tay lên trán cô và dồn mọi sự quan tâm vào đó - Có gì không ổn ư ?
Khuôn mặt xanh xao của Khả Vy không hề đùa, mọi người mải tiếp chuyện lúc nàycũng dừng lại để hỏi han. Khả Vy không biết nữa, nếu cô chỉ là một con bé vấtvưởng cơ nhỡ, liệu có được nghe giọng nói ân cần từ Lạc Thiên hay không?. Cứngrắn, cô khoát tay anh ra, nghẹn đắng ôm lấy tàn dư một thời ngây ngô đã qua,lần cuối cùng lướt mắt nhìn anh và Vũ Gia Minh.
- O...ẹ... ! - Cô hoàn thành nhiệm vụ rồi đó.
Tín hiệu SOS có khi nào Lạc Thiên hiểu được chứ, khi mà lòng tin của anh đã cóchỗ cho cô rồi. Còn Vũ Gia Minh, cô đã nói với anh ta rằng mình từng muốn làmcảnh sát, nay nhân cách hủy hoại rồi, cũng như anh, ước mơ đó không bao giờ đạttới.
Vũ Gia Minh đột nhiên thở dài, hình như anh vừa nhận được thông điệp từ cô gáikia, Khả Vy đó nhờ anh giữ hộ một dấu chấm than cầu cứu. Hoặc cũng có thể anhnhầm !
Đi đến cùng thì vẫn không ai hiểu được cô cả, cuộc đời nửa thật nửa ảo, khắcnghiệt như thế chứ đâu cho không ai hạnh phúc !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay