- Nhưng... em không biết! - Mặt cô ngắn tũn lại, nghe cái giọng gia trưởng củatên chồng mà ức chế nhưng gắng mà nhịn nhục.
- Cô là đầu bò à? Vừa rồi thầy Viên không dạy cô mấy cái căn bản này sao?
- Thôi đi, anh khoanh tay mà nói thì ai chẳng làm được, mau, mau giúp em lùiđi!
- Cô kia, cô định phá tan xe của tôi ra đấy hả? Cô mù hay mắt tớn lên trời màkhông thấy cái xe trước mắt!
- Binh! - Không kịp trở tay, khi Lạc Thiên đỡ lấy vô lăng thì Khả Vy đã mạnphép tông vào con xe thể thao màu xanh lam.
- Cô bị đần hay ngu quá đáng vậy? Không biết thắng phanh à? - Lạc Thiên dứtkhoát lấy chân trái bước qua để vào bàn đạp thế chỗ, đẩy mạnh chân Khả Vy ra.Như thế con xe đã dừng lại sau khi gây tội với xe khác.
- Á! - Mắc cá chân bị đập mạnh vào thành, Khả Vy suýt soa.
- Con nhỏ này! Cô xem cô làm gì với chiếc xe của tôi rồi!
Bằng chứng rành rành không thể chối cãi. Con xe dóng thể thao phía trước cũnglà của Lạc Thiên, đuôi xe bị méo xẹo, còn đầu xe này bị dập một phần.
- Ngu xuẩn!
- Cái gì, anh bảo ai ngu cơ? Tôi ngu á? Tôi... - Đến lúc này thì chẳng cần phảitỏ ra ngoan ngoãn mà anh anh em em gì hết, Khả Vy theo Lạc Thiên bước ra ngoài,khám xét hiện trường, thật là vô lý khi nói người ta ngu dốt, chí ít cũng nênnói giảm nói tránh. Tuy nhiên nếu là anh ta, Khả Vy có khi đã làm ầm lên, nhìnthấy hai con siêu xe mà cô sợ xanh mặt, cô đã làm mất mĩ quan của chúng, nếuphải đền thì ૮ɦếƭ tiền - ... Tôi đi chậm làm sao mà lại làm hai cái xe... hônnhau được, ...tại... tại anh đấy chứ, tự dưng anh thò chân sang làm tôi...
- Có phải cô rồ ga đúng không? - Nhìn cô bằng ánh mắt hồ nghi, Lạc Thiên biếtngay là thế.
- Ờ thì, thực ra cái chân phanh và chân ga nó... làm tôi hơi khó nghĩ... nênphản ứng không kịp - Đây cũng là cái khiến thầy giáo trách cô ngớ ngẩn. - A,đau chân quá, ૮ɦếƭ rồi hình như bị trật khớp rồi, hức hức, đau quá!
- Thôi được rồi, tôi không tra cứu! - Mặt Lạc Thiên có chút áy náy, hình nhưvừa nãy anh đã hơi mạnh chân. Cô ta cũng là phái yếu nên nhượng bộ đôi chút thìhơn. Dân gian có khuyên đối với những cô gái đẹp thì hãy tìm mọi cách để lại ấntượng, còn loại gái quê như con bé này thì bao dung là tốt nhất, để cô ta gâysự thì chỉ rắc rối thêm. Đúng hơn là Lạc Thiên khinh không thèm tiếp chuyện.
Khả Vy đã chứng minh thành công rằng chỉ cần giả vờ đau là bọn đàn ông con traisẽ phải e dè hết.
- Nhưng khoan đã! Tôi bảo cái này!
- Có việc gì anh cứ sai bảo! - cô vừa nói cái gì thế nhỉ, nói vậy cứ như cô chỉlà a hoàn của anh ta thôi vậy, ít ra cô cũng ngang hàng ấy chứ -
Anh biểu tôi coi! - Tay chống hông, trông anh ta hách dịch thế nào thì cô lạitỏ ra chanh chua tột độ. Vênh mặt, hất cằm.
- Tôi nói trước cuộc hôn nhân này sẽ không đi tới đâu hết, vì thế nên cô khôngđược phép can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi! Trước mặt gia đình chúng tacó thể phải đóng kịch, trừ bố và mẹ tôi ra, còn khi ở ngoài thì tôi không quenbiết cô. Hiểu chưa! - Đây là sự đề phòng của Lạc Thiên, người ta vẫn hay nóinhững cặp vợ chồng hờ sống lâu bên nhau sẽ nảy sinh tình cảm, ban đầu có thể cảhai đều không ưa nhau như cô và anh lúc này. Đời có nhiều chuyện không biếtđược, nhìn cô ta trước mặt người lớn tỏ vẻ ngoan hiền thế này không ai đoán ratâm nghĩ gì, tốt nhất là tránh xa. Loại hàng giảm giá (như cô ta) thì càngkhông nên động đến.
- Xời ơi! Tưởng chuyện gì! Tôi đây cũng chẳng thèm nghía đến việc của anh! -Nói là thế nhưng Khả Vy đã nhen nhóm kế hoạch rồi. Ai kiểm soát được chuyệntình cảm chứ, chỉ cần cô cứ tỏ ra xất xược, ngang bướng trước mặt anh ta, chíchóe châm chọc thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Không sớm thì muộn sẽ thànhmột cặp đôi như kiểu ngôi nhà hạnh phúc thôi. He he, nghĩ rồi cô cười thầm ranhmãnh.
- Biết điều thế thì tốt! Giờ tôi đi ra ngoài, cô cũng đi đâu thì đi, đến giờ ăntối thì phải đợi tôi vào cùng! - Vẫn là anh muốn diễn kịch trước Nhược Lam.
- Ơ...! - Chưa nói hết câu thì Lạc Thiên đã lên một chiếc xe khác phóng đi, anhtìm đến một quán bar.
Khả Vy ậm ực, thế là bỏ học lái xe rồi, hơn nữa mục tiêu khó đạt được quá. Côsẽ sống với anh ta mười một tháng, trong thời gian đó cô phải tìm mọi cách đểgiữa hai người nảy sinh tình cảm và kết cục cô sẽ vĩnh viễn trở thành Cao thiếuphu nhân. Ha ha...
*
- Rất mong được hợp tác với cô em!
- Anh là ai và tại sao lại có số điện thoại của tôi? Lại còn hẹn tôi ra đây nóichuyện nữa? Trả lời mau! - Khả Vy đang ngồi trong một quán cafe cách nhà họ Caohai mươi phút taxi.
- Cô bé cứ từ từ, anh có nói sẽ không trả lời đâu! - Một chàng thanh niên vớivẻ mặt khôi ngô cười tươi gọi một ly nước giải khát cho cô.
- Tại sao anh biết tôi uống nước anh đào? - Khả Vy chưa từng gặp người này,nhìn anh ta khá cởi mở và hiền lành.
- Không những thế anh còn biết cô em là du học sinh, là tiểu thư nhà họ Triệu,một tai nạn đã ςướק đi gia đình của cô em nữa!!! - Anh ta vẫn cười hiền. - Emlà tuýp người thích màu vàng, cư xử đoan trang, hòa hợp. Biết nấu các món ăncủa nước ngoài, nhảy các điệu khiêu vũ,...
- Rốt cuộc anh là ai? - Những điều anh ta nói không giống với con người thậtcủa Khả Vy nhưng hình tượng con dâu nhà họ Cao thì đúng là thế.
- Bởi vì anh chính là người nặn ra một Triệu Khả Vy!