Vợ ơi là vợ! - Chương 109

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

- Làm, làm sao có chuyện cậu nói được, chẳng qua là vì... vì cha mẹ tôicoi cô ấy như con đẻ, muốn bù đắp tình thương mà cô ấy đã phải chịu thiệt thòitrong suốt năm tháng qua... nên... tôi chấp nhận hy sinh tuổi trẻ... - LạcThiên bào chữa, anh không định động đến nỗi đau của cô, chỉ là lí do này là hợplí nhất. Và rồi anh lại nghĩ, nếu kết hôn mà có con ngay, người ngoài rất dễcáo buộc nghĩ oan cho mình.
\\
Đến ૮ɦếƭ mất thôi, Khả Vy nuốt không trôi, lòng dạ sôi sùng sục, tay chân loạngchoạng, ngay cả đôi đũa cũng không nắm được, đã thế Cao phu nhân thi thoảng lạinhìn sang cô, nhắc nhở hành động quan trọng nhất phải được tiến hành, những lúcnhư vậy cô chỉ biết ngoảnh mặt đi, về một người khác bên cạnh chẳng hạn, bởi ởđó cũng có một cảm giác bình yên mà không mang tội lỗi.
- Anh làm cái trò gì thế ?
Khả Vy không thấy Vũ Gia Minh tán chuyện cùng mọi người, anh đưa tay xuống gầmbàn và tút tít với chiếc điện thoại cục gạch đen trắng cổ điển. Rõ ràng khôngphải nhắn tin bởi ngón tay cái di chuyển phím lên xuống ngang dọc.
- Ô hay, anh có để ý đến mình đang ăn gì không thế ?
Cô vẫn thấy tay còn lại của anh ta gắp đồ ăn như thường, Phi Hàm phía bên kiadường như muốn nhắc nhở nên gắp một miếng đầu cá vào bát mà anh ta vẫn có thểhá miệng như nhai thịt dừ.
- Cái cô này, ૮ɦếƭ toi con rắn của tôi rồi ! - Vũ Gia Minh bị huých tay khiếnđầu con rắn chạm vào thân, cả một con rắn dài lấp phần lớn màn hình nay trởthành “game over”.
- Thế không nói để anh hóc cho phụt máu ? Đã có lòng tốt mà không biết cảm ơn !
- Cô tưởng tôi thích ngồi ăn lắm hả ? Nếu không phải vì tránh cho cô khỏi bịtống giam tôi đã chẳng phải thân chinh nhìn mấy người này !
Khả Vy không hiểu lắm nhưng cũng tin một phần, cô nhìn vào chiếc điện thoại vớivẻ tò mò. Người lắm tiền thường thích dùng đồ điện tử dát vàng dát bạc, riênganh ta lại “trung thành” với đồ truyền thống từ lâu năm, cô hỏi nhỏ :
- Cho tôi mượn chơi một tý !
- Không !
Và mỗi khi Khả Vy để cái miệng phồng ngập đồ ăn khó nhai nhìn chằm chằm về bênphải, Lạc Thiên lại khơi chuyện để ép cô quay sang bên mình. Ở đâu ra kiểu côta cứ nhìn nhìn người khác vậy.
- Em ăn cẩn thận không thì hóc xương ? Có cần anh dóc cho ?
Con ngươi của Khả Vy dao động từ bên Vũ Gia Minh về phía Lạc Thiên rồi láo liêntheo sự sửng sốt của Cao phu nhân và những người xung quanh, cô rụt rè đồng ý.Nếu bên cạnh Lạc Thiên không chỉ có một mình cô để anh gọi bằng em thì cô đãkhông tin câu nói đó dành cho mình.
Lạc Thiên đường hoàng chuyển đĩa cá của Khả Vy về bên, tỉ mẩn gỡ từng miếngxương nhỏ, đắc thắng vênh mặt với Vũ Gia Minh. Chưa hết anh còn lấy khăn giấylau vành môi cho cô rất tình tứ.
Vũ Gia Minh quyệt mũi dè bỉu, có gì mà thằng cha Lạc Thiên mấy lúc liếc mìnhrồi nhăn răng ra cười. Hắn sợ mình quyến rũ vợ hắn à, cái con nhỏ này có chocũng chẳng thèm. Anh chú tâm chuyển chủ đề ẩm thực.
- Thư kí của Gia Minh, cô Phi Hàm rất có năng lực trong công việc, Gia Minh à,con thật có con mắt nhìn người !
Cao phu nhân nheo mắt khó chịu trước câu nói của chồng, ông ta lại bắt đầu có ýđồ không lành mạnh. Cũng đúng thôi, bà coi ông là bù nhìn trước thực lực củahai đứa con trai thì ông cũng chẳng nể nang mà gượng ép cảm xúc.
- Không dám nhận lời khen của ngài, tất cả là nhờ vào Sếp Gia Minh, người đãchỉ bảo tôi rất nhiều điều ! - Phi Hàm thừa nhận ra ánh mắt sáng trưng của lãogià nhìn mình, cô đang từ chối khéo.
- Vừa đẹp người vừa đẹp nết, thanh niên thời nay khó kiếm được người nào khiêmtốn như cô !... Xin hỏi quý tuổi của cô ? Lạc Nhã con gái tôi chắc cũng chạctuổi, thật hay nếu nó được tiếp xúc với cô đây ! - ông ta tìm cách đi đườngvòng.
Lạc Trung còn chưa kịp phản ứng thay, Gia Minh đã bộc chực nghiến răng:
- Ồ, Phi Hàm tuổi Thân, không hợp tuổi Mùi ! - anh chúa ghét những loại đàn ônghái hoa bắt bướm khi có gia đình rồi, lại còn là lão già nữa chứ. Một khi đã làngười của mình, anh nhất định bao bọc. Chỉ những ai thực sự kết tâm giao mớibiết lòng tốt, còn hạng tầm phào anh chẳng thiết.
Tuổi con Dê, câu nói quá bỗ bã và chỉ thẳng vào mặt ông Trương, chính bởi GiaMinh không hề biết ông ta tuổi con gì mà cứ nói càng khiến vị chủ tịch tức tối,tuy nhiên ngoài mặt vẫn coi như không có chuyện gì. Xưa nay ai ai cũng biếtTrương chủ tịch có tính chăng gió, nhưng ngày hôm nay mới có người dám nóithẳng vào mặt trước những người khác.
- Xin hỏi hàm ý của anh Vũ là thế nào ? Tôi không tín nên chẳng hay, theo anhthì vợ chồng tôi có hợp nhau không ? Liệu có con ngựa nào hau háu chầu chực ?
Chẳng đâu xa, Lạc Thiên không bào chữa cho ông Trương mà anh thấy chướng taigai mắt khi Vũ Gia Minh xỉa xói tuổi giáp của mình.
- Ồ ồ, ở đây chỉ có Tuấn Kiệt tuổi Ngọ, ý anh là sao hả Lạc Thiên, nếu tôikhông lầm thì anh và tôi cùng tuổi ! - Vũ Gia Minh nói câu này vừa xoa dịukhông khí mình tạo ra, cũng vừa thỏa hiệp. Anh chẳng dại cỏ non nói láo cỏ già,ông Trương có bất bình thì cũng làm gì được.
Lạc Thiên chau mày, kìm nén hơi thở, anh cứ tưởng Vũ Gia Minh hơn mình mộttuổi, thành ra lại đi nói bạn mình. Bỏ đi. Anh tìm vấn đề khác để vào chuyệncùng Lạc Trung, lờ đi Tuấn Kiệt đang nhằm mình.
Khả Vy quay sang bên Gia Minh, hắn nói năng thật đáng ghét nhưng dù sao nghecòn đỡ nổi da gà hơn lời đường mật của tên chồng.
- Hình như chồng cô đang ghen thì phải !? - Vũ Gia Minh cười đểu.
- Cái gì ? - Khả Vy nói nhỏ.
- Cô không tin thì quay lại mà xem, hắn đang lườm tôi đấy !
Cái đồ nhỏ nhen, cô có gì mà hắn tưởng tôi dụ dỗ cô chứ !? Ha ha ! - Vũ GiaMinh nói rồi lắc đầu rồi ngoảnh đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc