Vợ ơi là vợ! - Chương 106

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Không khí oi ả đã dịu bớt sau cơn mưa rào, mùi nồng của hoa cỏ phẳng phất dướinhững giọt nước long lanh vương vấn. Lạc Thiên bàn bạc công chuyện với LạcTrung qua điện thoại ngoài hiên, một hai hôm nữa sẽ có đoàn khách tới khảo sátvà đặt mối quan hệ với Trường Tồn.
Khả Vy từ trong bếp ngó ra, cô đang xử trí với mấy quả cam. Không ngờ anh tacũng khéo chọn, cô vắt hết số cam vàng vào bình thủy tinh, một mặt cắt tráixanh ra đĩa. Cao phu nhân nói, Lạc Thiên hồi còn nhỏ rất hiếu động, bà mangthai anh đã từng dùng rất nhiều đồ chua và ốm nghén vất vả hơn cả lần mang thaiđầu tiên. Nhưng đâu có tí tẹo nào liên quan đến cô, anh ta bây giờ vẫn lưu giữtính hiếu động thích gây sự còn cô chỉ là vợ hờ. Vợ hờ rồi đến mang thai hờ, đểthể hiện những dấu hiệu nhận biết, cô cần chỉ cho anh ta thấy mình muốn ănchua, đồng nghĩa với việc tiêu hóa những thứ chua loen loét ghê răng. Khả Vythiết nghĩ không cần thiết, cô cho đường vào cốc của mình, đổ nước cam vàongoáy đều, số còn lại nguyên chất trong bình lấy làm hình thức, đem ra bàn.
- Tráng miệng ! - Nhân lúc anh vẫn đang thao thao trên điện thoại với số liệu,cô ngồi đối diện, cầm ly của mình uống trước, mắt bâng quơ ngước nhìn bầu trờiđêm mịt mùng.
Lạc Thiên coi những lời đàm thoại phần loa nghe trở thành lời của bà bán hoaquả hồi chiều, anh để treo cuộc gọi, chằm chằm nhìn cô, nghĩ ngợi một lát.
- Rót cho tôi cốc nước cam !
- Anh ăn cam tôi cắt ra đi, ngon hơn ! - tưởng tâm hồn lang thang đâu đó mà vừanghe nói Khả Vy đã phản ứng ngay.
- Không ! - Anh muốn xem sự khác biệt của vị giác thay đổi thế nào khi conngười ta thay đổi. Dù tin vào bản thân nhưng anh có chút nghi ngờ về lòng tinấy.
Khả Vy để anh tự rót, cô quay mặt nhăn nhó, hình dung mình nuốt chửng thứ nướccũng khiến khoang miệng tiết nước bọt. Lạc Thiên à, tôi nợ anh nhiều lời nóithật. Con anh đưa ly nước trước mặt, săm soi một hồi.
- Cô uống đi !
Khả Vy uống cốc của mình ngon lành, Lạc Thiên thấy vậy cũng làm một ngụm lớn,vừa chạm đầu lưỡi vào, đã không kiềm nổi, cho nước chảy ngược về nguồn.
- Chua khé ! - Lạc Thiên lấy tay lau miệng, đưa mắt nhìn Khả Vy, - Tại sao côcó thể, à... vì sao cô có thể uống được nó chứ ? - tại cô không cho anh nói từ“tại sao”.
- Tôi có năng khiếu mà ! - Khả Vy đáp lại, làn môi quệt nước cam bóng bẩy.
- Hừ !!! - Lạc Thiên không chấp nhận câu trả lời, giữ trong lòng ngâm thànhbệnh, cách hay nhất là nói thẳng - Dạo này... cô thấy trong người... thế nào...có gì khác thường không ? - con ngươi anh đi theo từng chuyển động trên khuônmặt cô.
- Ưm...mmm, có một chút ! - Khả Vy lại đang chơi trò đọc thuộc bản thảo.
- Cụ thể... ?
- Thi thoảng tôi hay chóng mặt, mệt mỏi, đau lưng, lạ nữa là tôi cảm thấy có vịkim loại trong miệng, ưm... mmm,... - dù lời vấn của nam nhân vật không giốngnhưng đại ý thì y như dự liệu sắp sẵn, cô mím môi kể lể.
Lạc Thiên đan tay vào nhau, để chiếc điện thoại phía dưới, anh đang sử dụngcông cụ tra cứu, nhưng lời cô ta nói giống với các tài liệu trên mạng.
- Ờ ờ, còn nữa ?
- Mà anh hỏi để làm gì, bộ chuyển nghề làm bác sĩ à ? Nhìn chung thể trạng củatôi không có gì đáng lo đâu, chắc do thiếu máu chút thôi ! - phần lời thoại nàyKhả Vy không đi theo Triệu Đông Kỳ, cô nghĩ mình không cần phải quá nhập tâm.
- Ừ, cô đừng nghĩ ngợi nhiều ! E hèm !
Tự nhiên anh không thể nhìn thẳng vào cô nữa, có thật là đêm hôm ấy giữa hai ngườikhông xảy ra chuyện. Một trạng thái bối rối xâm chiếm, anh thấy nóng, thực sựrất nóng, khuôn mặt đỏ ran. Dưới ánh đèn hắt từ góc trần, Khả Vy ngày thườngnhư được bao bọc bởi một lớp hào quang mờ ảo, tỏa sáng dìu dịu trước góc độ nơianh. Anh nhét hai múi cam vào miệng và ngoảnh mặt đi về hướng khác.
- Mà ngày mai tôi phải đến công ty anh ư ? Hay anh mời nhân viên đến nhà mìnhchơi được không ?
- Sao cô biết tôi có ý định dẫn cô ra mắt công ty ?
- Ờ thì... tôi đoán, lẽ thường tình vẫn thường như thế mà, à, bởi công ty làcủa nhà anh nên cũng cần cho họ biết dung nhan vợ anh chứ ! Ha ha - Khả Vy ngụmthêm một chút nước, chính là Cao phu nhân bắt cô phải đến thì có, nếu Lạc Thiênkhông có kế hoạch thì cô... tự đến.
- Tôi hứa với họ rồi, mới lại cả công ty bao nhiêu người, có mấy cô bồ kết tôi,các cô ấy xỉa xói ghê lắm, lại thấy chúng ta chia phòng... thôi, mai cô chịukhó một chút !
- Vậy... mai cha mẹ anh có tới không ? - Khả Vy lo nhất bị quan sát.
- Hỏi hay thật, cùng một trụ sở, họ không ở đấy thì ở chỗ nào ! Cô cứ tự nhiên,họ không bắt bẻ đâu. Mẹ tôi trông thế nhưng là người giàu tình cảm, còn cha tôithì ông chỉ thích phụ nữ đẹp, cô không đủ tiêu chuẩn nên đừng lo ! - Lạc Thiênkhươ tay diễn thuyết.
- Hai bác sẽ tham gia vào bữa tiệc ra mắt chứ ?
- Này, cô tập cách xưng hô cho quen miệng đi, mai nhỡ cứ anh tôi, rồi cháu vớibác thì làm sao được. Còn nữa, Trần Hùng kém tuổi tôi, cả Tuấn Kiệt cũng vẫngọi cô là chị dâu, việc quái gì cứ xưng anh anh em em với chúng. Mà không chỉthế, cả mấy cái thằng ất ơ A Tú hay phục vụ bàn gì gì đó cô cũng ngoan ngoãnlàm gì. Trong khi tôi đây...
- Anh làm sao ? - Khả Vy vẫn còn mang máng tên thanh niên Tú dạo nào, gã nóiLạc Thiên sợ vợ.
- ... Tôi... tôi lớn hơn cô những sáu tuổi !
- Vậy tôi phải gọi anh xưng em với anh á? Ý anh là như vầy ?
- Nói cho cô biết, tôi đây cóc cần, chẳng qua theo phép xã giao tối thiểu côchỉ là đàn em. Tôi không bảo ban để người ta cười cho ! Bên ngoài có đứa congái nào gọi tôi như cô không ?!
- Thế sao lại gọi Khả Vy này là cô ! - Cô căn bản đã từng gọi anh theo cáchkhách sáo đó, tuy nhiên đối với tính cách ương ngạnh, đại từ tôi phù hợp hơncả. Thời gian qua đã hình thành thói quen, có phần tùy tiện.
- Cô cứ thích cãi tôi hoài ! Được rồi, thế thì gọi là nhóc ! Con nhỏ, cắt thêmcam cho… đại ca ! - đúng là không thử không biết được, đáng lẽ anh đã định xưnganh nhưng lại dùng một danh từ phân cấp, gọi là anh cứ kì kì làm sao ấy, khôngquen. Từ bé anh đã quen gọi anh em thân thiết với Nhược Lam và những cô bạn gáicùng tuổi, cũng từ lần gặp mặt đầu tiên anh đã cạch mặt con Cáo, thôi vậy, thàđâu vào đấy còn lọt tai. Con Cáo không xứng đáng, coi như có… ngoại lệ.
- Anh, đợi em một chút !
- Ực ! - Lạc Thiên chúi đầu xuống, tay tựa cột trụ nhà, anh nãy giờ có nghe nhầmkhông, “con nhỏ” vừa nói chuyện với ai đấy.
- Xong rồi, chúng ta đi thôi !
Khả Vy mặc một chiếc váy màu trắng, đi kèm một đôi giày bệt cùng màu. Cô khôngtrang điểm mà sẽ cùng Lạc Thiên tới một salon trước khi đến công ty.
- Ở công ty toàn chân dài, I không muốn vợ mình lạc lõng giữa rừng người! Areyou understand ? - Lạc Thiên thay thế ngôn từ, I và You, tùy cô ta hiểu.
- Nhưng đi đau chân lắm, thôi mà, anh tưởng tượng coi, như thế cho nổi bật ! -Khả Vy phải hếch cằm khi nói chuyện với anh. Cô đương nhiên không bì được vớicác siêu mẫu rồi.
- … - Vốn dĩ đàn ông luôn có tính sĩ, anh chẳng thích khoe mẽ gì, cô ta đãkhông đẹp đẽ thì cũng phải trưng diện một phần, anh không nói nhưng ánh mắtdiễn tả.
- Cháu chào cô chú ! Cô Vy Vy bế cháu đi nào ! - Cậu bé hàng xóm lon ton chạylại gần, nũng nịu chân váy của Khả Vy. Mấy ngày gia đình cậu vẫn hay nhờ Khả Vytrông hộ, cô cũng quen việc nên nhiệt tình giúp đỡ.
Lạc Thiên lại thích véo má, anh ngồi xuống để cậu ta thơm mình một cái.
- Hôm nay cô Vy bận rồi, nhóc con để khi khác nhé ! - Anh nhấc bổng cậu bé rồilại thả xuống, bợt yêu mũi vỗ về - Hôm nào chú cho Tom đi chơi!
Cậu nhóc ngoắc tay với anh rồi tập tành nhảy chân sáo về nhà. Khả Vy nín thởmột lát, cô quay lại nhà mang đôi guốc cao. Những nỗi đau về thể xác vốn nhẹnhàng và dễ vứt bỏ hơn sự mất mát của lòng tin.
- Khả Vy, từ giờ đừng đi giày cao gót nữa !
Lạc Thiên mở sẵn cửa bên rồi trở vào ghế lái khởi động xe. Trẻ con là một mónquà mà cha mẹ chúng cần phải trân trọng.

Khả Vy lên xe, im lặng nhìn ra bên ngoài, suốt quãng đường cô đang cố tìm kiếmcó thứ gì đáng thu hút bên ngoài kia. Cô đang lặp lại cách mà Vũ Gia Minh nhìnthế giới, anh ta đăm chiêu nhìn xa xăm, cứ ngỡ sẽ phát hiện ra nhiều thứ hay holắm mà rốt cục chỉ là sự trống trải bất tận. Khi ấy cô tự đặt câu hỏi anh tacười cái gì, cô không thể biết nhưng cô hiểu mình cũng đang cười, nhạo bángchính mình. Giấy bọc được lửa hay sẽ bị lụy tàn, càng tiếp xúc gần Lạc Thiên côcàng bị thiêu đốt. Yếu tố khách quan xăng, dầu đẩy tờ giấy mỏng manh lại gầnông mặt trời, rồi chính yếu tố đó tác động làm thổi bùng ngọn lửa dữ dội. Cảđêm cô trằn trọc, đau đáu tìm một chốn bình an, kể như đây chỉ là một giấc mơ,thức dậy cô vẫn là một đứa trẻ đơn độc ở cô nhi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc