Vợ ơi là vợ! - Chương 105

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

Mỹ thuật nằm ngoài sở trường của Khả Vy nên những thao tác cô đang tiến hànhtựa bôi mèo vẽ chuột trên nền khuôn mặt của Lạc Thiên. Đây là cách xả bực dọcđơn giản mà hiệu quả, đem lại niềm vui lớn lao khôn tả. Có tiếng động cửa, chắcchắn là Lạc Thiên về, cô vội vàng lấy khăn lau kính, mạnh tay kì cọ các nét vẽnguệch ngoạc xấu xí. Nhưng cái 乃út viết là loại mực khó trôi, lần này cô ૮ɦếƭchắc. Tiếng động cơ đi vào trong sân, hỏng thật rồi, chỉ còn một cách, đã lỡthì cho lỡ luôn, cô vẽ bậy thêm vào hình của mình, nhanh chóng thủ tiêu 乃út vẽvà ngồi “ngang tàn” giữa sàn nhà.
Lạc Thiên hai tay hai túi, dùng chân tự cựa để tháo giầy, khuôn mặt hình sự ráoriết tìm người nhà. Trong đầu hiện lên từng lời tra khảo sắp tới.
- Này, cam của cô đây !
Khả Vy so vai tạo thế thu lu tội nghiệp, cô lấy tay quệt vào mặt như mình vấtvả rất nhiều. Còn đôi chân khoanh lại trái ngược với nửa trên, chân váy giúp côđạt được mục đích ủy mị.
- Này, cam ! - Lạc Thiên tiến lại gần hơn, đưa túi đồ về phía trước. Từ xa anhkhông rõ cô đang làm gì, cái dáng giống trẻ con lè nhè bị bắt nặt.
Khả Vy đảo mắt đoán số bước chân còn lại của anh, không tiếc áo trắng ôm lấykhung hình, trực chờ để nói :
- Lạc Thiên ơi, anh dừng giận tôi, tôi thành thật xin lỗi ! Tôi có lỗi lớn lắm!Hic hic ! - tiếng nức nở hao hao tiếng khúc khích.
- Có chuyện gì ? - đặt túi cam xuống bàn, anh đi vòng qua chỗ Khả Vy - Cái nàylà khung ảnh à ? Cô làm sao thế ?
- Hôm nay bác quản gia tới, đem ảnh cưới để trước cửa vì tôi không mở đượccổng. Tôi chẳng biết nữa, khung nặng quá nên tôi để ở ngoài, chỉ vào nhà mộtlát thôi, có ai chơi xấu vẽ bậy vào mặt của anh và cả tôi, huhu ! Anh coi nè,tôi lau mãi mà không sạch !
Nhân lúc Lạc Thiên không để ý, cô nhúng tay vào ly nước bên cạnh và chấm chấmlên mắt, rồi dưng dưng ngước lên.
- Đưa đây tôi xem nào ? Làm sao phải rùm beng lên ?
Lạc Thiên gỡ người cô ra, khuôn mặt lem nhem rơm rớm nước mắt, lũ con gái dễkhóc như thế đây, mà anh không chắc cô ta có phải là con gái không nữa, lấygiấy mềm dúi vào tay. Từ từ chân dung quái gờm hiện lên trước mắt.
Phần lớn trong tranh là mảng màu trắng nên 乃út dạ đen rất nổi. Khuôn mặt anh bịchấm mấy cái mụn ruồi tùm lum, vẫn cái lối vẽ ςướק biển bất hủ, mắt anh bị chộtmột bên, bên trên còn mọc thêm cả một chỏm tóc dài, à hai chỏm, tức là anh buộctóc hai bên, răng thì sún nửa hàm. Hình ảnh của anh được cải trang kĩ lưỡng làthế trong khi cô dâu bên cạnh chỉ có một nét xoáy tròn toàn thể không rõ mặt.
- Ha ha ha ! Không ngờ có người lại ghen tỵ với vợ chồng nhà mình Khả Vy nhỉ !?- Lạc Thiên an ủi, anh không thích nhìn thấy nước mắt.
Khả Vy nhận định mình đang bị xỏ xiên, dường như không có gì qua được mắt hắncả. Cô cụp mi xuống, không diễn nữa, hắn biết hết rồi.
Trên thực tế Lạc Thiên cho rằng mấy cô cậu nhóc hàng xóm hoặc mấy fan club củaanh tính khủng bố bức tranh này, thấy Khả Vy nghiêm túc tỏ ra hồ hởi :
- Không thể để yên cho kẻ nào xấu xa như vậy, tôi tính báo cho cảnh sát khu vựcgiải quyết ! Họ tra dấu vân tay là biết kẻ nào ti tiện ăn ở xấu tính thôi, đừnglo ! Khổ, bởi tôi đẹp trai nên nhiều người nghen tỵ! Mệt quá !
- Hừ ! - Khả Vy tức tối thổi bay phần mái tóc, hắn tự cao tự đại quá đáng, lạicòn bày đặt gọi chính quyền - Phải rồi ! - Cô đứng dậy phủi tay dọn dẹp chiếntrường.
- Chẹp, tức giận làm gì để xuất hiện nếp nhăn ! Mà cô khuân vác cái cục kì nàytừ ngoài vào ư ? Sao không đợi tôi về...
- Tôi còn trẻ, không già mà có nếp nhăn được ! Tôi còn trẻ, rất khỏe ! - Khả Vychen ngang, so về mọi mặt chỉ còn nước này để so sánh. - Hơn nữa, cái này khôngphải cục kì !
Nào ngờ Khả Vy phản ứng dữ dội, Lạc Thiên thộn mặt im lìm thừa nhận mình nóisai. Bức tranh tính tại thời điểm hiện tại là vật vô giá. Cô vẫn loay hoay vớiđám mực khô trên mặt kính.
- Dùng 乃út dạ không khô vẽ đè lên là xóa được ! Cổ ngữ có câu lấy độc dĩ độc !
Lạc Thiên đưa ra biện pháp, không thấy con Cáo động tĩnh gì đành tự tay làm.Anh đi lại nét mực trước, thật nực cười khi tự mình vẽ biếm họa mình.
- Đấy cô xem, hết rồi này ! - Lạc Thiên cởi bỏ chiếc áo bên ngoài, hì hục lauxóa, - Ai trong bức tranh mà xinh như này nhỉ !?! - anh để sạch diện tích hìnhcô trước khi làm cho mình.
- Xì ! - Khả Vy dùng ngón trỏ quệt thử vào vết mực lần hai, quả nhiên hết thật,cô cầm cái 乃út khác vẽ nhăng cuội thêm nếm. - Cho anh thành thầy đồ luôn ! - từchột một mắt thành “double”.
- Cô muốn hóa Cáo phải không ? Tôi biến cô thành con Cáo phì lủ ! - Lạc Thiênphóng đại chiếc váy to hơn, tỉa tót mấy cái ria mép và mũi nhọn có chấm đentrên khuôn mặt Khả Vy, thêm hai cái răng cửa dài nhô ra, thích thú cười ha hả.
- Thôi ngay đi ! Anh dừng ngay cái việc gọi tôi là Cáo lại, nếu anh không có ýthay đổi tôi sẽ gọi tên anh thêm dấu vào !
Lạc Thiên ném 乃út xuống đất, anh nhớ lại bữa cơm há cảo hôm nào, mặc kệ cô ta,anh leo lên ghế nằm nghỉ, đúng là không thể hòa bình. Dựa lưng xoải chân thưgiãn, anh tựa trên quyển album màu bạc khá bắt mắt. Tiếng mở trang sột soạt,anh vừa nhìn vào cũng vừa đưa mắt quan sát khung tranh, một Khả Vy trong trangphục trắng tinh khôi đứng bên cạnh một người thanh niên lạ mặt mặc lễ phục,găng tay trắng ân cần nắm tay cô. Các trang ảnh tiếp theo nếu tinh ý sẽ nhậnthấy đều là nụ cười ngượng ngạo từ hai phía, phảng phất nỗi phiền muội từ côdâu. Điều quan trọng nhất là không có một tấm hình nào của anh.
- Cái này giữ làm gì ?
- Cái này là cái nào ? - Khả Vy dù không ưa nhưng vẫn trả lời, cô nhìn vàoquyển sách trên tay anh - À, ảnh cưới của tôi !
Lạc Thiên quay lại nhìn thẳng vào mắt cô trong tíc tắc, đôi mắt sâu thăm thẳm ytrong hình, dù những tấm ảnh này cô đánh mắt rất nhiều. Cô đã đang phân biệtrạch ròi giữa ảnh cưới của chúng ta tức là khung tranh to lớn kia và của cô vớiphô ảnh chỉ ngang tầm một bàn tay. Có những thứ vật chất lớn lao dễ cầm nắm hơnđôi bàn tay nhỏ bé gần mà thực xa.
- Tại sao lại giữ nó ? - anh hỏi lại.
- Tại sao anh cứ thích hỏi tại sao ? - Khả Vy cầm lấy cuốn album, ôm nó trênиgự¢, không đi vào câu hỏi.
- … Nhưng… tôi thích nói thế đấy ! Cô hay nhỉ, tôi hỏi thì phải trả lời chứ,không dùng từ tại sao thì lí do hay vì sao hả ? Ngớ ngẩn !
- Tôi thích giữ nó !
- Cô tưởng thích là được à, cô động não chút coi, họa hoằn bạn tôi tới nhìnthấy, họ sẽ đánh giá gì về tôi ! Tốt nhất là vất nó đi, ai cho cô ôm khư khưnhư thế, coi cái tranh to này là đủ rồi ! Bỏ đi ! - Anh đứng dậy nhăm nhe đợicô sơ sẩy sẽ ςướק lấy vật phẩm.
- Được rồi, tôi ngu độn được chưa ! - Khả Vy dùng từ ngữ nặng nề để trì triếtchính bản thân đồng thời kết thúc cuộc nói chuyện ương bướng của anh. Cô manglên lầu với tiếng chân uỳnh uỵch đầy giận dữ.
Lạc Thiên cho rằng cô vô cớ bù lu là bởi tính nết trái nắng trở trời khi nộitiết thay đổi, nhìn vào những trái cam trong túi, anh tự hỏi ngọn nguồn củaviệc mình nói muốn mua cam chua, cô ta có nói muốn ăn đồ chua đâu, toàn tự anhmặc định. Việc cô ta vác được cả khung ảnh to phạc, vắt hai quả quất to đùng,ban sáng thì dịu dàng, đến chiều thì nóng tính, giậm chân thùm thụp rõ ràngxung khắc cho vấn đề mà Lạc Nhã đề cập tới. Không, anh tin vào bản thân mình,có lẽ con gái ở tuổi trăng tròn, lại chung sống với người khác phái đâm ra sinhsự, sáng nắng chiều mưa, ngoài ra giữa anh và cô ta chưa bao giờ đi quá giớihạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay