Vợ ơi là vợ! - Chương 104

Tác giả: Lạc Hồng Bảo

- Ha ha, thôi em không nói nữa, em về làm việc đây. Cái này rồi từ từ anh hiểu.
- Lạc Nhã, em đừng suy diễn, anh cũng thích ăn đồ chua đấy thôi ! Mọi ngườicũng đều thích vắt chanh vào phở ! Hừ !!!
Lạc Nhã đã bước ra khỏi mà giọng thanh minh vẫn còn tiếp tục. Cô dùng đôi mắtđáp lời những dấu hỏi chấm hiện ra trước đám nhân viên, họ không hiểu được ýnghĩa câu nói không đầu đuôi vọng tới, nhưng anh trai cô mà không đoán ra thìchẳng phải mang tên Lạc Thiên.
Khi còn một mình trong phòng, anh vùi đầu chúc xuống, buông lỏng cà vạt, toanđịnh tháo ra nhưng cách đây chừng một tiếng, chính con Cáo đã gắng mình đan vàotrước sự khiêu khích của anh. Cô ta ngay cả có mấy bước đơn giản cũng chẳngbiết, suýt thì thắt thành cổ chó nên giữ thành quả cho cô ta đỡ phiền.
Công việc sau khi bàn giao lại, Lạc Thiên xem xét các điều khoản trong bản hợpđồng với nhà họ Vũ, thư kí đã cẩn thận tra cứu trước rồi nên anh kí một vài chữlà được.
Điện thoại hiện lên hàng chữ “Cao gia”, không phải cuộc gọi đến mà là tin nhắnmới.
- Tại sao cô lại muốn… cam ? - Đọc tin nhắn của vợ, anh chủ động gọi lại cho rõràng. Anh không nói động từ chính trong câu, Khả Vy nhắn khi nào anh về mua chocô, còn cô thì muốn ăn chúng.
- Vì… cửa khóa, tôi không ra ngoài được !
- Tại sao cứ phải là cam ?
- Vì tôi… bị nóng !
- Tại sao lại bị nóng ? - Lạc Thiên cho rằng Khả Vi vòng vo, biết thế này anhđã không khóa cổng để cô ta ra ngoài. Sự việc có dấu hiệu bất thường và nằmngoài dự đoán của anh.
- Tôi biết làm sao được ! Anh không thích mua thì thôi ! - Tút tút tút !
Lạc Thiên chưa kịp nói gì tín hiệu đã ngắt, dẫu cho cách nói của anh không lịchsự nhưng chất lượng giọng điệu bên đầu dây kia luôn xác định đầy đủ thành phầncâu dù có phần ấp úng và tóm gọn, anh không biết nên hiểu từ « nóng » theo cáchnào nữa.
*
- Đồ ૮ɦếƭ trôi ! - Khả Vy chạm phím tắt, cô không nói về Lạc Thiên mà ám chỉTriệu Đông Kỳ. - Tại sao cái gì anh ta cũng nghĩ ra được cơ chứ ! - ngoài việcthở dài cô chẳng làm được gì hơn. Cô nhìn xuống thân mình, vỗ mạnh không thươngtiếc. Nếu như xung quanh có một ekip làm việc với chiếc máy quay chuyên dụngthì cô đã không đến nỗi ngượng ngùng trước Lạc Thiên, bởi cô còn cảm nhận đượcmình đang trải nghiệm một thời tuổi trẻ của nhân vật chuyển thể từ ngòi 乃út,đằng này, đây chính là cuộc đời cô, tuổi thanh xuân gắn liền với khoảng thờigian trong căn nhà này, cùng người chồng mười một tháng.
- Bing Boong !
Thì ra là quản gia Tôn, ông cùng một vài người vận chuyển đem đồ tới.
- Chào bác ! Anh Thiên đi làm rồi ạ ! - Khả Vy lễ phép cúi đầu, cô thấy một bảngỗ to lớn được hai người theo sau nâng đỡ.
- Ừ, tôi đến để mang ảnh cưới tới, không cần thiết cậu chủ phải ở nhà ! - ônglấy một chiếc khăn lau mồ hôi mặt.
- Dạ nhưng… - Khả Vy không biết nói thế nào, chìa khóa cô đâu được nắm giữ.Tình thế của cô như nàng thảo dân bị nhốt trong tòa lâu đài hiện đại.
- …
- Anh Thiên sợ cháu ở nhà một mình có kẻ lạ đột nhập hay lừa gạt, anh ấy đềphòng bằng cách khóa chặt cửa ạ ! Cháu từ chối giữ chìa khóa đợi anh ấy về, hìhì… ! - Khả Vy còn biết nói gì hơn thay vì nói thẳng nói thật.
- Tức là tôi không thể vào được ? - Quản gia Tôn sinh nghi, cậu chủ Lạc Thiênmà nghĩ được như thế với con nhỏ này quả thật lạ. Trừ phi cô ta không muốn choông xem sự bừa bộn lung tung trong nhà hoặc cậu chủ quan ngại cô ta khuân đồ đibán, đương nhiên giả thiết thứ hai ông chỉ nghĩ cho vui chứ biết thừa Khả Vykhông đủ gan.
- Vâng ! Cháu rất lấy làm tiếc ! - Cô hướng mắt dõi theo bức ảnh đã bọc kín,cảm giác hồi hộp dù chẳng có gì lạ lẫm.
- Lời khuyên tốt nhất là cô đừng làm cậu chủ phiền lòng, thôi thì mấy người đểdọc bức tranh rồi chuyển vào khe, nó khá nặng nên cô đợi cậu chủ về mang vào,sức cô không đủ đâu. Còn nữa, đây là album ảnh cô muốn giữ lại !
Khả Vy dùng hai tay đỡ lấy, rối rít cảm ơn. Quản gia Tôn ngoài vẻ mặt nghiêmkhắc ông lại là một người giàu tình cảm và biết đối nhân xử thế. Khả Vy coi ôngkhông xa lạ, cô cũng biết Lạc Thiên luôn tôn trọng ông.
Khi bức ảnh đã đưa vào qua song sắt, ông Tôn về luôn. Khả Vy tin mình đủ sứcvác đồ vật giá trị này, khỏi cần tới Lạc Thiên, cô dùng hai tay giữ hai bêncạnh, lảo đảo từng bước vào nhà, cứ đi được một hai mét dừng lại nghỉ.
- Hây !
Đem vào tận phòng khách, cô gỡ bỏ giấy chống xước ra, hạnh phúc ngắm mình trongtranh. Bức tranh được vẽ lại tỉ mỉ và dùng đá quý phối màu long lanh dưới ánhsáng. Điều đặc biệt là chú rể không phải người mẫu nam nào đó mà chính là LạcThiên thực thụ. Góc ảnh lấy từ trong lúc đám cưới diễn ra nên khá tự nhiên, cônhớ không nhầm thì lúc ấy là sau khi hai người trao nhẫn và Lạc Thiên vừa hoànthành việc chạm môi cô. Nhắc mới nhớ, anh ta đúng là xấu xa mà, cô bặm môi vàlườm nguýt mẫu hình trong tranh. Đứng dậy lục tìm một chiếc 乃út dạ, dầu sao còncó một lớp kính trong bao bọc, cô thỏa sức vẽ mèo vào cái người giữ vai trò chúrể.
*
Lạc Thiên trì hoãn việc liên hoan tiệc tùng với cán bộ công nhân viên chức, lấylí do rằng ngày mai sẽ dẫn vợ tới với bữa cơm bành chướng và thân mật hơn, mọingười có thể đi cùng người tình. Anh bây giờ chỉ muốn làm rõ mớ câu hỏi về nhữngquả cam, quả chanh và kẹo me.
Từ công ty về anh đánh lái rẽ qua một cái siêu thị, định rẽ vào nhưng lại thôi,anh không sành về thú này nên rất dễ mua phải đồ có chất bảo quản, do đó sự lựachọn tối ưu là vào các cửa hàng hoa quả quen thuộc trước đây hay vào cùng NhượcLam.
Những trái cam bóng bảy trưng bày đẹp mắt trên các sọt vuông vắn như bàn cờvua, xen kẽ mảng màu xanh là sắc màu vàng tươi. Lạc Thiên đi qua đi lại mộthồi, đắn đo không biết chọn loại nào đây.
- Cậu muốn mua cam cho người ốm hay đem biếu ? - Bà bán hàng nắm bắt được thịhiếu khách hàng, chỉ cần nhìn là đoán được chàng thanh niên không mua cho mình.
- À, người nhà, cô ta bị… nóng ! Nhờ chị chọn giúp !
- Bị nhiệt mà ăn cam là tốt nhất, cậu chọn dòng cam sành ruột đỏ này rất giàu vitaminC, đảm bảo chỉ cần ăn hai quả là da dẻ láng mợt !
- … Nó ngọt hay chua ? - Lạc Thiên thử một miếng từ tay người bán hàng, mùi vịthơm ngon mát lành nhưng không hài lòng lắm.
- Đương nhiên là ngọt, tôi đảm bảo với cậu, không đúng hoàn trả lại tiền !
- Nhưng… cam… chua, tôi muốn mua cam chua ! - Anh không đủ dũng khí nhìn nhữngquả cam, bởi anh vốn dĩ không tin vào điều đó.
- À à, cậu mua cho vợ hả ? Cậu còn trẻ mà biết nghĩ cho gia đình thế thì thậthay!
Lạc Thiên khươ tay mong muốn chủ quán đừng nói gì nữa, anh biết bà ta sẽ nóicâu nào tiếp theo.
- ... Phụ nữ bị nghén thích uống nước cam vắt. Vậy cậu chọn sang dòng cam chuanày...
Anh lắc đầu nguầy nguậy, rốt cuộc cũng xách hai túi cam một xanh một vàng vềnhà. Khả Vy, không có lửa làm sao có khói được ? Cô phải giải thích rõ cho tôichuyện này...!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc