Cô bị ấm đầu à ? - Lạc Thiên lượt một vòng quanh, dò xét sắc thái khuôn mặtKhả Vy, - Hay vẫn còn ngoái ngủ ? - anh không quen nghe những lời mềm mỏng, nhẹnhàng từ vợ, những gì anh nói ra chính là phản xạ tất yếu.
- Không, lẽ thường tình, vợ phải nghe lời chồng mà ! - Khả Vy vừa nói vừa tấtbật, ra dáng một cô vợ đảm đang.
- … Cô lại nói huyên thuyên rồi !
Vốn dĩ trong câu nói của Khả Vy, “vợ - chồng” là danh từ chung, sự thật hiểnnhiên trong thế hệ các gia đình phương Đông, nhưng Lạc Thiên lại cho rằng đó làdanh từ riêng trong cách xưng hô thân mật của trai gái. - Thôi, làm việc khác,chuẩn bị bữa sáng !
Bữa lót dạ êm đềm trôi qua, ngay cả trong mơ anh cũng không tin trước mặt mìnhlà Khả Vy, cô yên tĩnh đến lạ kì, mỗi khi thấy anh có ý định gắp món gì cô lậptức nhường trước, thậm chí còn giúp anh gắp dễ dàng hơn.
- Cô có vấn đề về trí nhớ hay sao vậy ? Nãy giờ cô bỏ hai quả quất vào bát phởcủa mình rồi đấy !
- À… - Khả Vy không hề quên, cô vắt nốt rồi trộn đều nên, nếm thử nước phở chualòm khiến mặt mày nheo lại - Tôi đãng trí rất rồi ! - nhưng cô không nói thật.
- Ăn chua nhiều bị ghê răng ! Bỏ đi, lấy bát khác !
- Không sao, tôi ăn được !
- Tiếc rẻ, cô ăn rồi thủng dạ dày có khi lại tốn tiền viện phí !
- Trời đất ! - Khả Vy phì cười, người giàu có như anh ta cũng nói ra câu đấy,nói anh trẻ con là không sai mà - Tôi chỉ nấu hai bát !
Lạc Thiên nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, thời gian không dư giả, ăn một mìnhcũng không hay.
- Cầm cái nồi ra cho tôi !
- Để làm gì ?
Khả Vy đứng dậy đi vài bước lấy chiếc xoong ra. Anh đổ hai bát phở một của mìnhmột của cô vào trong đó, cầm đữa đảo đều nhau.
- Ồ, anh định...
- Cô đừng tưởng bở ! - Lạc Thiên chưa chuẩn bị kịp trước nụ cười tươi tắn củacô, - Chẳng qua tôi chưa bỏ chua vào bát của mình và cũng bởi chưa ᴆụng đũa.Rồi đấy, múc ra !
- Cảm ơn anh nhé !
Những tưởng tên chồng dễ tính trong ăn uống là sẽ xuề xòa mọi thứ, nhưng LạcThiên rất kĩ lưỡng chọn trang phục đi làm. Một mặt, anh muốn chọc tức cô, ở nhàanh có thể áo may ô quần lửng nhưng đi làm là phải chỉnh tề.
- Công ty có rất nhiều phụ nữ !
Cứ mỗi lần ướm cà vạt trên nền áo sơ mi xanh lam không thành, anh ném chúng vềphía cô kèm những lời khiêu khích - Chị em ở đấy mong tôi như mong mẹ về chợ !- và đôi khi cách so sánh thật hợm hĩnh.
- Anh có thấy đàn ông soi mình trước gương lâu như thế rất có vấn đề không ?Nhanh lên không muộn giờ đó !
Lạc Thiên chần chừ soi ngó từng đường nét trên khuôn mặt mình, càng nhìn anhcàng thấy con Cáo bị đóng gỉ ở mắt. 9h là giờ hành chính nhưng kim dài đã chếchgần tới số 12, đối với Lạc Thiên không có khái niệm thời gian biểu.
Khả Vy ra tận cửa tiễn và khóa cổng. Nhưng khi vừa cho xe ra anh đã xuống vàtrực tiếp mang một chiếc khóa sắt rất khủng bố vòng qua hai cánh cổng.
- Để tôi khóa cho, anh đi làm kẻo muộn !
- Biết ngay mà, lí do nào khiến cô cứ mong tôi đi làm sớm ? Yên tâm đi, cô sẽkhông thực hiện kế hoạch của mình đâu, đừng có mơ tưởng sẽ tự do chạy tót rangoài gặp kẻ nào đó.
Lạc Thiên cười duyên, đung đưa chiếc chìa khóa trên tay, có nó anh không cầnquan ngại con Cáo xổng chuồng đi mất.
- Khùng ! - Khả Vy ngăn cách thế giới bên ngoài bởi lớp cửa cồng kềnh, chẳngbiết anh ta nghĩ gì mà cho rằng cô la cà.