Sau khi rời đến cổng khách sạn, Hoài Phong vẫn còn giữ nụ cười đắc ý trên môi.
Nhìn điện thoại trên tay, anh vui vẻ định gọi cho vợ mình cũng là lúc điện thoại rung lên.
Một tin nhắn gửi đến từ một số lạ.
Vốn dĩ anh chẳng đếm xỉa đến, nhưng tiêu đề tin nhắn khiến anh không thể không màn đến.
‘Anna vợ anh đang làm gì này?’
Mặt anh chuyển sắc khi nhìn thấy những bức ảnh được lưu trong tin nhắn.
Cảnh người đàn ông đó xuất hiện trước mặt cô.
Cảnh hai người thân thiết nói chuyện.
Cảnh người đàn ông xoa đầu cô, ánh mắt đang nói lên điều gì anh không thể làm ngơ không hiểu.
Cuối cùng là cảnh hai ngoài đi vào…khách sạn ‘Đồng Hoa’.
Lại một tin nhắn gửi đến.
‘Vẫn còn kịp đấy! Phòng 502!”
…
Phòng 502.
Gương mặt Marc bắt đầu lan tỏa cảm xúc không nỡ nhìn người con gái đang quằn quại trong kí ức đau khổ khi bị thôi miên.
Ánh mắt cô bắt đầu mơ hồ nhưng nỗi đau vẫn hằn rõ lên mặt. Cô bắt đầu rơi vào trạng thái không kiểm soát, nói những lời vụn vặt vô cùng tuyệt vọng, nước mắt như những viên pha lê lấp lánh không ngừng tuôn ra, ghiêm vào lòng anh.
Sau một lúc vật lộn tâm trí, rốt cuộc chuyên gia thôi miên ra hiệu cho anh ‘đã thành công’. Người đó chỉ thị cô nhìn về phía chiếc giường, nơi có hai người đang ngồi đó.
Marc thở phào, lần nữa với ánh mắt xót xa nhìn Mỹ Ny, sau đó ra hiệu cho hai người trên giường bắt đầu làm theo kịch bản.
Cô gái đó hóa trang giống hệt Mỹ Ny từ quần áo, kiểu tóc cho đến cách trang điểm.
Mỹ Ny nhìn chăm chú cô gái nằm trên giường, người đàn ông bắt đầu ϲởí áօ khoác cô gái ra.
…
Lúc này, Hoài Phong lòng nóng như lửa đốt đi vào khách sạn.
Anh bắt đầu mất lí trí, bắt đầu nóng nảy. Mỗi một việc liên quan đến người con gái này dù lớn hay nhỏ vẫn luôn đủ sức khiến tâm tình anh bất an.
…
-“Hoài Phong…” – Mỹ Ny vô thức thốt lên cái tên đó khi nhìn người đàn ông đang ϲởí áօ cô gái trên giường.
Marc nhìn cô, chân mày hơi cau lại, có một chút chua xót trong ánh mắt.
Hai người trên giường lúc đầu còn chút ngần ngại nhưng một lúc sau đã quen. Bắt đầu thân mật với nhau.
Tiếng rên khe khẽ bắt đầu lan ra khắp phòng.
Marc từ đầu đến cuối luôn chăm chú quan sát từng thay đổi sắc mặt Mỹ Ny, mặt cô có hơi tái, nhưng vẫn trong tầm chịu đựng.
Anh chỉ thị cho hai người đó mạnh dạn hơn. Họ bắt đầu làm theo.
-“Hoài Phong!” – Mỹ Ny nhíu mày gọi.
…
Hoài Phong lúc này đã đứng trước cửa phòng 502 cùng với quản lí.
Vốn dĩ theo quy tắc khách sạn sẽ không có quyền kiểm tra phòng của khách, nhưng may mắn ‘Đồng Hoa’ là khách sạn của bạn Hoài Phong, anh mở lời một chút anh ta đã ra chỉ thị cho quản lý tùy anh sai bảo.
Hoài Phong đấu tranh tư tưởng một chút. Cho dù có phải là hiểu lầm hay không, anh cũng không mong nhìn thấy Mỹ Ny trong căn phòng này, càng không mong cô gặp bất cứ nguy hiểm nào…
Giữa lúc đó, trong phòng vang lên tiếng rên khẽ. Không thể lầm đi đâu được, đó là tiếng của vợ anh!
Anh vội vã xông cửa tông vào thì cảnh tượng đang diễn ra trong phòng khiến anh kinh ngạc!
Trên chiếc giường nhăn nhúm có hai người một nam một nữ đang dùng chăn che đi cơ thể mình. Điều ngạc nhiên là cô gái đó thoạt nhìn không khác Mỹ Ny là mấy. Nếu không phải là người sớm tối cạnh nhau, nhận ra cô gái đó không phải là Mỹ Ny , tình huống này hoàn toàn có thể khiến Hoài Phong hiểu lầm sâu sắc!
Hoài Phong nhìn đến góc phòng, thấy tên đàn ông trong hình ban nãy đang ôm lấy Mỹ Ny, gương mặt cô có vẻ chống cự.
-“Các người đang làm gì!”
Hoài Phong như con mãnh thú bị chọc tức lao về phía Mỹ Ny, kéo hai người ra. Ôm Mỹ Ny trong lòng, anh lạnh lẽo nhìn Marc. Sau đó như tia chớp tung một cú đấm vào mặt anh ta!
Quản lí cũng bị cảnh tượng này dọa cho hồn phách lên mây, đứng như tượng mất 5 giây. Sau đó bắt gặp trận thịnh nộ của Hoài Phong mới hoàn hồn, vội vàng lao đến can ngăn.
Mỹ Ny bị trận hỗn loạn này xô đẩy, té xuống đập nhẹ đầu vào cạnh bàn. Cơn đau khiến cô mơ màng thoát khỏi thôi miên. Trước mắt lờ mờ thấy có nhiều người đang dằn co với nhau. Trong đó, cô nhận ra có Hoài Phong. Cô giật mình, nhanh chóng lao đến tách anh ra khỏi người Marc.
-“Dừng tay! Đừng đánh nữa!”
Hoài Phong lúc này vì giận dữ mà bỏ qua tất cả, bất chấp tóm lấy Marc.
-“Em bảo là dừng tay! Hoài Phong!”
Nhận thấy lời nói của cô không thể dằn xếp hình hình, Mỹ Ny vội lao vào chắn trước mặt Marc ngay lúc Hoài Phong đang tung một cú vào mặt anh ta. Hoài Phong kinh ngạc nhưng lực đã tung ra, như mũi tên đã bắn, không thể thu lại.
Marc cũng là người nhạy bén, trong tức khắc ôm lấy Mỹ Ny xoay người lại. Cú đấm nện thẳng vào lưng anh ta, lực không hề nhẹ, khiến anh phải hít một hơi lạnh. Khó có thể tưởng tượng, nếu anh không kịp đỡ cho Mỹ Ny, mọi chuyện sẽ như thế nào?!
Sau cú đấm, một màn yên tĩnh đến đáng sợ bao trùm cả căn phòng.
Hoài Phong lạnh lẽo nhìn hai người đang ôm nhau trước mặt. Vừa nãy, anh nhìn thấy gương mặt hoảng hốt của cô khi lao vào chắn cho người đàn ông, cũng nhìn thấy ánh mắt vô cùng lo lắng của người đàn ông khi xoay người chắn cho cô. Hoàn cảnh này, tình cảnh này…giải thích cho điều gì chứ? Còn không rõ sao?!
-“Hoài Phong, em…”
-“Đừng nói gì nữa! Anh không thể tiếp nhận!” – Hoài Phong lạnh lùng xoay người đi ra khỏi phòng.
-“Marc, anh không sao chứ?” – Mỹ Ny nhìn lại Marc.
-“Anh không sao!”
-“Anh bỏ em ra được rồi. Em muốn đi tìm anh ấy!”
-“Không được! Anh ta rất tức giận, có thể sẽ làm hại em!”
-“Anh đừng lo! Cho dù cả thế giới này muốn hại em, anh ấy sẽ là người đầu tiên rời khỏi thế giới đó!” – Mỹ Ny bỏ lại một câu nói khiến Marc sửng sốt rồi chạy vụt ra khỏi phòng.
‘Cho dù cả thế giới này muốn hại em, anh ấy sẽ là người đầu tiên rời khỏi thế giới đó!’ – Marc vô thức lặp lại câu nói đó.
…
Trên một quốc lộ khá yên ắng, có hai chiếc xe đang lao vun ✓út trên đường. Chiếc xe thể thao trắng muốt chạy phía trước, một chiếc taxi đuổi theo sau.
-“Cô à, chiếc xe tàn này của tôi không thể tăng tốc thêm nữa! Người ta là xe thể thao, tôi theo không lại! Cô bỏ qua cho tôi đi được không?” – bác tài xế vừa chăm chú nhìn chiếc xe phía trước, vừa ra sức khuyên can.
-“Hãy giúp tôi! Đuổi theo anh ấy!”
Vượt qua một khúc cua gắt gao, chiếc xe thể thao bỗng nhiên phanh gấp. Bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên tiếng rít lớn cùng với làn khói đen nghi ngút. Người tài xế tái mặt đạp thắng. Chiếc taxi dừng lại là lúc hai chiếc xe xê xích nhau 5cm!
Chưa kịp thốt ra một câu chửi tục, cửa xe đã bị người đàn ông đi ra từ chiếc xe thể thao phía trước bạo hành. Anh ta quẳng lại tờ tiền mệnh giá lớn rồi kéo cô gái ngồi sau xe taxi ra, đẩy vào trong chiếc xe thể thao của mình, lao ✓út đi.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong tích tắc, khiến tài xế taxi hoài nghi đây có phải là một cuộc ‘ςướק người’ như trong TV hay không?
Chiếc xe thể thao tiếp tục lao trên đường với tốc độ kinh hồn. Từ lúc lên xe Mỹ Ny cũng không có cơ hội mở miệng. Nhìn gương mặt lạnh tanh của Hoài Phong khiến cô có dự cảm chẳng lành.
Chạy một vòng, chiếc xe đậu trước cổng biệt thự nhỏ của họ. Hoài Phong cởi dây an toàn, kéo luôn Mỹ Ny vào trong nhà. Lên đầu. Mở cửa phòng. Tiến thẳng ra ngoài ban công! Mỹ Ny bị hành động thất thường của anh dọa, chợt thấy trời đất chao đảo, cô bị anh hạ người xuống lan can!
Bất kì cô gái nào bị đưa vào hoàn cảnh này cũng phải sợ hãi. Mỹ Ny cũng vậy! Nhưng điều làm cô sợ không phải là độ cao mà là gương mặt lạnh lùng của người đối diện!
-“Em không sợ?” – Hoài Phong kềm nén cơn cuồng loạn trong tim, nhìn Mỹ Ny hỏi.
- “Em có biết chỉ cần anh buông tay, chuyện gì sẽ xảy ra không?” – vừa dứt câu, anh nới lòng đôi tay đang giữ quanh eo cô, Mỹ Ny theo bản năng giật mình.
-“Ánh mắt em là muốn hỏi tại sao anh làm vậy phải không? Em thông minh như vậy, có lí nào không đoán ra? Anh cho em nếm thử cảm giác chơ vơ trước vực thẳm! Yêu em, anh bất chấp tất cả yêu em! Còn em, hết lần này đến lần khác bất chấp tổn thương anh! Khi anh tưởng rằng mình đang trên thiên đường tình yêu thì bị em đẩy thẳng xuống địa ngục không thương tiếc…”
-“Hoài Phong…anh nghe em nói được không? Em xin anh đấy!”
-“Đã rất nhiều lần anh đợi câu nói này của em, tại sao lúc đó em không nói? Đã quá muộn rồi…”
-“Không! Chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi!”
Chưa đợi Hoài Phong phản ứng, Mỹ Ny nhắm mắt hôn lên môi anh. Nụ hôn mang theo hương vị mằn mặn từ nước mắt của anh và cô. Một mùi vị lạ lẫm của tình yêu!
Hoài Phong bị nụ hôn của cô làm cho thức tỉnh, từ cơn nóng giận xô cô ra. Cô bị va mạnh vào lan can, nhìn anh vội vàng quay đi không kịp nghĩ đến đau đớn mà lao đến ôm lấy anh từ phía sau.
Anh lặng người. Gạt tay cô ra. Lạnh lùng nói:
-“Đừng bao biện nữa! Em hãy trân trọng mình, cũng như tình yêu mà bấy lâu nay em dành cho anh ta đi! Tôi…không cần người vợ như em nữa!”
Một lời nói ra, như nhát dao đâm thẳng vào con tim đầy vết thương của hai người.
Hoài Phong nhìn gương mặt nhạt nhòa nước mắt của Mỹ Ny lòng cũng tan nát. Thì ra, cảm giác làm tổn thương người mình yêu còn đau hơn tổn thương chính bản thân mình!
Có một điều mà em không biết, mặc dù tôi đã dùng toàn bộ tình yêu của mình để đổi lấy một câu tổn thương em, tôi cũng không có can đảm nói ra câu tàn nhẫn nhất!
Những ngày tiếp theo trải qua trong nặng nề và sự trống vắng.
Hoài Phong không như trước đây đối với cô nữa.
Nhớ lại lần giận nhau hơn hai tháng trước đây, cảm giác nó cũng không dài bằng hai ngày vừa qua.
Nghĩ cũng thật nực cười. Lấy nhau rồi mới yêu nhau, đó là việc mà Mỹ Ny cô xưa nay luôn xem thường, ấy vậy mà ứng nghiệm trên người cô!
‘Yêu’, đối với cô như một sự tra tấn nên bao lâu nay cô đối với nó như một căn bệnh truyền nhiễm, tìm mọi cách tránh xa. Để rồi một ngày nhận ra mình vô tình bị nhiễm bệnh, bệnh đã ngấm vào đến tận xương tủy, không còn cách chạy chữa nữa!
Từ sau lần thôi miên ấy, thỉnh thoảng trong đầu cô lại hiện lên một vài kí ức vừa lạ vừa quen. Hoài Phong cư nhiên xuất hiện trong kí ức chập chờn ấy!
Cô ban đầu không tin, có thể đây là tác dụng phụ của thuốc, gây ra hoang tưởng cho bản thân. Tìm đến Marc thì anh ta khẳng định hoàn toàn không thể, thuốc ngày đó cô dùng chỉ có tác dụng trong vòng 6 tiếng. Nhưng bàn đến thôi miên, anh ta lưỡng lự cho rằng: có thể thôi miên đã tác động thức tỉnh một vài kí ức mà cô đã tìm cách quên đi trong khoảng thời gian khủng hoảng nào đó.
Hết cách, cũng không hiểu nổi bản thân mình, Mỹ Ny buồn bã đi vào một Bar uống rượu.
Khi cô ngà ngà say thì trong thoáng chốc nhìn thấy bóng dáng Hoài Phong lẫn lộn trong một đám người mặc tây trang khác. Mặc dù dưới ánh đèn lập lòe nhưng cô vẫn kịp nhận ra đó là anh.
Cảm nhận thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Hoài Phong khựng người lại nhìn xung quanh thì bắt gặp ngay bóng dáng cô đơn xinh đẹp ngồi trên quầy bar. Một việc diễn ra khiến Mỹ Ny nguội lạnh con tim đó là Hoài Phong cứ vậy mà phớt lờ ánh mắt của cô, tiếp tục cùng đám người đó đi ra ngoài.
Cô đâu biết rằng, khi vừa ra đến cổng, anh liền bỏ ra một số tiền cho người quản lí của quán, bảo anh ta quan tâm không được để người khác quấy phá cô, khi cô ra về phải báo ngay cho anh biết, nếu cô quá say tuyệt đối không được để cô tự mình lái xe mà phải buộc cô đi taxi về.
Bị ánh mắt lạnh lùng của anh xuyên thấu, Mỹ Ny cảm thấy vô cùng bức bối trong lòng, tiếp tục trầm ngâm uống rượu thì có người tiến đến ngồi cạnh cô.
-“Em sao lại uống rượu một mình ở đây? Hoài Phong đâu rồi?”
Mỹ Ny nghe giọng nói quen thuộc, quay sang thì nhận ra đó là Trần Hy, đã lâu không gặp anh ấy, cô còn nợ anh ấy một bữa cơm.
-“Em muốn uống thôi!”
-“Hoài Phong sao anh ta lại có thể để em ngồi đây một mình được chứ? Vừa nãy anh còn cùng anh ta xã giao. Cảm thấy tinh thần anh ta không tốt như những lần trước. Hai người có chuyện gì sao?”
Thì ra là xã giao.
-“Em và anh ấy, bây giờ không còn chuyện gì nữa.”
-“Anh ta ức Hi*p em sao? Nếu quả thật như vậy, anh sẽ không để yên cho anh ta! Ban đầu đã hứa như thế nào chứ?!” – vốn dĩ Trần Hy cũng có chút hơi men nên nói năng cũng mất linh hoạt.
-“Hứa? Chuyện gì?” – Mỹ Ny vội vàng hỏi lại.
Trần Hy phát giác ra mình lỡ lời. Một lời đã nói như bát nước đổ đi, anh đành phải sàn lọc lời nói mà giải thích với cô.
-“Ngày đó, anh buộc phải kết hôn với Hoàng Như em còn nhớ không? Lúc đó quả thật anh rất không cam tâm. Anh vào một quán rượu, uống rất nhiều! Tình cờ cũng gặp anh ta đang trầm ngâm uống rượu. Anh tự hỏi, anh mất em nên buồn bã uống rượu, còn anh ta, lấy tư cách gì mà ngồi đó tự mình chuốc rượu mình chứ? Có được em sao? Thế là anh và anh ta tẩn nhau một trận ra trò. Kết quả sau cùng, lại ngồi uống rượu tâm sự.
Anh hỏi anh ta, anh dù gì cũng kề cận em 7 năm, anh ta chỉ là một người đến sau, làm sao đủ tư cách yêu em chứ.
Em biết anh ta nói gì không?
Tính ra, tôi có lẽ còn biết cô ấy trước anh!”
-“Làm sao có thể?” – Mỹ Ny kinh ngạc, những gì cô nhớ được, chỉ là khoảng thời gian ba năm quen biết cùng anh thôi.
-“Em không biết sao? Chẳng lẽ anh ta bịa đặt, không thể nào?”
-“Anh nói lại toàn bộ sự việc cho em nghe!” – Mỹ Ny cảm thấy tim mình loạn nhịp, không lẽ kí ức chập chờn mấy ngày qua là có thật?
-“Ừ. Lần đó anh ta tản bộ trong công viên, gặp một cô gái say khướt ngồi cạnh ghế đá khóc rất thảm thiết, nói toàn những lời nói sáo rỗng, rồi lại ôm mặt tiếp tục khóc. Anh ta không định xen vào, muốn bỏ đi thì thấy một vài tên đàn ông có vẻ không đàng hoàng đi đến, bắt đầu chọc phá cô gái. Nhìn quá chướng mắt, anh ta đành phải xen vào. Sau khi tẩn đám người đó một trận, anh ta đau đầu nhìn cô gái lại bắt đầu khóc, vô thức mà tâm sự những chuyện gặp phải. Một thôi một hồi, cô gái mệt mỏi gục bên cạnh chiếc ghế. Nghĩ đến việc cô gái một thân một mình nằm trong công viên cũng không phải việc tốt, anh đành phải làm việc tốt đến cùng, thuê cho cô một căn phòng gần đó. Do có việc gấp nên anh ta phải đi ngay, sau đó vô tình phát hiện trên áo mình vướng phải một sợi dây chuyền bạch kim.”
-“Dây chuyền bạch kim?! Anh ấy có miêu tả không?”
-“Anh không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ anh ta nói trên đó có khắc chữ, một người phụ nữ Việt và một đàn ông ngoại quốc…”
Môi Mỹ Ny run rẩy, đó là sợi dây chuyền duy nhất mẹ cho cô, mặc dù bà không thương cô, nhưng có vẻ rất trân trọng sợi dây chuyền này. Cô đã đeo nó từ năm lên ba. Từ sự việc Trần Hy vừa kể, Mỹ Ny bắt đầu mơ hồ nhớ ra, lần gặp đầu tiên của hai người ngay sau cái ngày cô bị cường bạo…
Rất lâu sau này, Hoài Phong mới cho cô biết, anh luôn giữ sợi dây chuyền bên mình, chờ một ngày gặp lại cô gái đó sẽ hoàn trả. Tình cờ một ngày gặp bà Phụng trong bệnh viện, lúc đó anh đánh rơi sợi dây chuyền xuống đất, chưa kịp nhặt lại đã có người phụ nữ xông đến, nói sợi dây chuyền này là của con gái bà ta, làm sao anh có được. Hoài Phong kể lại mọi việc, kể cả chuyện cô gái tâm sự với anh. Anh kinh ngạc thấy người phụ nữ khóc đến suýt ngất đi, cầu xin anh cho bà ta cách liên lạc với cô gái, tên cô gái đó là Lương Trần Mỹ Ny. Đến lượt Hoài Phong kinh ngạc, thì ra Mỹ Ny mà anh quen lại chính là cô gái ngày đó trong công viên.
Mọi việc của cô anh đều biết. Những chuyện xảy ra với cô anh đều biết. Cô không còn là cô gái trong trắng anh cũng thừa biết! Ấy vậy mà vẫn bất chấp yêu cô!
Trần Hy nói, lúc đó anh rất khó chấp nhận khi biết rằng ngoài anh ra, còn có một người khác biết đến quá khứ thương tâm của cô, lại còn yêu cô đến như vậy. Tình yêu mang tính chiếm hữu của anh đã bị sự hy sinh và tình yêu cao thượng của Hoài Phong đánh bại. Anh tự nhận mình thua, anh lựa chọn kết hôn với Hoàng Như để làm một việc tốt cuối cùng là thành toàn cho cô và Hoài Phong.
Chỉ nghe đến đây, tai Mỹ Ny đã bắt đầu ù đi. Không thể tiếp nhận thêm bất cứ thông tin nào nữa. Trần Hy đành đưa cô về nhà.
Vào trong nhà, Mỹ Ny chệnh choạng bước lên lầu. Mở cửa phòng thì thấy Hoài Phong đang say khướt nằm trên giường, quần áo cũng chưa kịp thay đã nằm bất động trên giường. Gương mặt điển trai đầy tâm sự và mệt mỏi.
Mỹ Ny bước đến ngồi bên giường, xót xa nhìn anh. Lại nhớ đến những chuyện vừa nghe được, tim bắt đầu co thắt dữ dội. Nước mắt không khống chế được rơi xuống, nước mắt vì sự tủi nhục, hổ thẹn, đau lòng và hối hận chính mình đã từng đối xử với người đàn ông yêu mình như sinh mạng này.
-“Em xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Chồng ơi…!”
Nước mắt cô tí tách rơi trên vòm иgự¢ anh, khiến anh từ cơn say mơ hồ tỉnh lại, theo bản năng xoa đầu người con gái khiến anh đau lòng, cả trong mơ cũng muốn an ủi cô.
-“Vợ yêu đừng khóc! Đừng khóc! Anh mệt mỏi quá…”
Mỹ Ny vì nghe thấy lời anh nói khóc còn thương tâm hơn. Ngoài mặt anh lạnh lùng với cô, say một chút đã yếu lòng với cô như vậy, không yêu đến sâu đậm thì còn là gì?
Cô kích động hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh, anh không kịp phản ứng rên khẽ một tiếng. Khi cảm nhận được thân thể quen thuộc, hơi thở quen thuộc, anh theo bản năng mừng rỡ chuyển từ bị động sang chủ động.
-“Cho anh, một lần thôi, được không?”
Mỹ Ny không còn bất cứ phản kháng nào mà chủ động áp thân thể lên người anh xem như câu trả lời…
Đêm nay, cô muốn thật sự trở thành vợ của anh…