Ngoại truyện: dì lưu. Dì Lưu tên đầy đủ là Phan Mỹ Lưu, là ✓ú nuôi từ nhỏ đến lớn của hai thiếu gia Hoài Phong-Hạ Phong.
Bà gắn bó với nhà họ An tính ra cũng vài chục năm rồi, cả đời tận tụy chăm lo cho gia đình chủ, không có chồng con nên toàn bộ tình yêu thương của bà đều đặt lên người hai tiểu thiếu gia. Bà cũng là người có vai trò lớn nhất trong gia đình ông chủ.
Khi cậu chủ Hoài Phong mới lấy vợ, bà cũng thường xuyên ghé qua, chăm lo việc nhà giúp cậu chủ, sau thấy cô chủ này khá đảm đang chu đáo nên bà yên tâm không đến nữa.
Khoảng gần hai tháng trở lại đây, cậu Hoài Phong mời bà đến nhà trông coi quét tước, bà có chút ngạc nhiên nhưng cũng chăm chút thời gian xen kẽ giữa nhà ông chủ và cậu chủ. Lúc bước vào nhà mới nhận thấy trong nhà trên dưới lạnh tanh, không hề thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô chủ. Hỏi đến thì cậu ậm ừ nói cô ấy đi du lịch ở Pháp, bà cũng không tiện hỏi nhiều.
Không lâu sau đó cô chủ cũng trở về nhưng kì lạ ở chỗ cậu chủ vẫn giữ bà lại, căn dặn thật kĩ phải chăm sóc chu đáo cho cô ấy còn mình thì biệt tăm biệt tích. Ấy vậy mà đều đặn mỗi ngày hoặc cách đôi ba ngày cậu chủ lại về nhà, rất khuya, hệt như cố ý canh lúc người nào đó ngủ mới trở về. Bà tập thành quen, thường xuyên làm bữa khuya để sẵn cho cậu chủ khi về còn có để ăn. Bấy giờ bà chắc mẩm vợ chồng họ có xích mích hay giận hờn gì đấy, nhưng thương vẫn là thương, không xa cách được!
Đôi ba lần bà đi ngang cửa phòng thấy cậu chủ đang vô thức ngồi nhìn cô ấy ngủ say, đôi mắt chan chứa dịu dàng, yêu thương, ngỗn ngang tâm sự…Ban ngày thì cứng rắn nhất quyết không chịu ló mặt, ban đêm lại mò về dù gió dù mưa nhìn trộm người ta, haizz, thật tội cho cậu chủ!
Còn đối với cô chủ nhỏ này, ban đầu bà không quá thiện cảm. Cô quá trầm mặc, ít giao tiếp và không hề biết lấy lòng người khác gây cho người đối diện cảm giác xa cách đạm bạc. Nhưng thời gian khiến bà nhận ra cậu chủ đã không yêu sai người! Cô bé sống khá nội tâm nhưng là người khá lương thiện và biết suy nghĩ cho người khác. Hành động quan tâm của cô ấy nếu không tinh ý sẽ khó có thể nhận ra.
Gần đây nhất là một lần tuổi già sức yếu, bà hiên ngang đổ bệnh. Bị cảm sốt nhẹ nhưng vẫn cố gắng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cô, lại không ngờ đến cô chủ còn dậy sớm hơn bà, đang trong bếp tháo vát làm bữa sáng và bắt đầu dọn dẹp. Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của bà, cô mỉm cười và nói hôm nay muốn tự tay xuống bếp, sợ bị lục nghề. Hai phần ăn sáng được dọn lên bàn, trang trí không những đẹp mắt mà còn ngon miệng, còn có canh giải cảm khói bay nghi ngút trên bàn khiến bà vô cùng cảm động. Bao nhiêu năm bà hầu hạ cho người khác đã dần quên đi tuổi tác mình lớn dần, sức khỏe không còn tốt nữa, cũng khao khát cảm giác người khác quan tâm, chăm sóc…
Bà để ý thấy cô chủ rất thích vườn hoa do cậu chủ trồng – toàn những bông hoa màu tím có mùi thơm dìu dịu. Mặc dù không biết cách chăm sóc tỉ mĩ nhưng cứ sáng sớm cô chủ lại đi ra vườn, ngắm nhìn, sẵn tiện ngắt những bông hoa đã héo bỏ vào trong cái giỏ tre nhỏ, không biết để làm gì nữa.
Cô chủ có vài sở thích khá quái đản nhưng buồn cười. Chẳng hạn như có vẻ không thích con chó nhỏ có bộ lông vàng ươm óng ánh mà cậu chủ mang về từ Nhật cho lắm. Có lần nghe cậu chủ gọi nó là ‘Vàng kim’, những lần như vậy chú chó hay nhảy nhót chạy vòng quanh cô chủ, còn sắc mặt cô chủ thì xám xịt. Bà cũng từng vài lần gọi tên chú chó như vậy, nhưng Vàng ta chỉ sủa một tiếng lanh lảnh rồi tiu ngỉu nằm trên đất, chẳng mảy may đếm xỉa gì đến bà nữa! Thật lạ đời!
À mà sở thích quái đản của cô chủ,bà cũng bó tay! Thỉnh thoảng, cô chủ lại đè ba chân bốn cẳng của con Vàng xuống mà…mặc quần áo vào cho nó. Thân là giống đực mà lại bị ngược đãi mặc váy của giống cái cùng với cái nơ hồng phấn trên đầu, thử hỏi người còn chịu không nổi huống chi chó (?) (hình như hơi ngược quan điểm rồi dì Lưu? ^^). Vàng ta cật lực chống đối! Nhưng vô hiệu!...
Khi có nàng chó điệu đàng nào đi ngang là Vàng ta quẫn bách, thiếu điều muốn đâm đầu vào tường tự sát! Có lúc măn me định chạy đến làm quen thì bị một thân ảnh cao lớn khác chặn đường. Cặp mắt giống đực ấy cứ nhìn chằm chằm vào Vàng ta, vô cùng thiết tha trìu mến và ngập tràn trái tim khiến Vàng nổi hết gai óc cong đuôi bỏ chạy, suýt nữa thì nước mắt tuôn rơi tru lên : Ta hận cô chủ!
Lúc cô chủ vui vẻ thì sẽ cho chú Vàng trở lại giới tính thật của nó bằng cách cho nó mặc quần áo Badboy. Cứ như vậy bị ђàภђ ђạ từ tinh thần đến thể xác, mỗi lần Vàng ta nhìn thấy xa xa cô chủ cầm trong tay bộ quần áo bé bé xinh xinh, lại kêu ‘ăng ẳng’ cuống quýt tìm đường trốn.
Có lần bà nhịn cười suýt nội thương khi thấy chú Vàng đầu đội một bộ tóc giả uốn xoăn gợn sóng màu vàng nhạt, thân thì nửa vời diện bộ quần áo công chúa chạy vào trốn sau lưng bà, mắt thấy không ổn lại hay hoay mấy vòng trốn sau tấm màn. Buồn cười nhất là chú ấy chỉ trốn mỗi cái đầu, chừa lại phần ௱ôЛƓ lộ ra ngoài, cứ tưởng chỉ cần bịt mắt lại không nhìn thấy người ta thì người ta sẽ không nhìn thấy mình hay sao ấy? Cô chủ chạy theo sau với gương mặt thịnh nộ, một tay thì cầm theo cái vòng cổ vô cùng nữ tính. Nhìn một lượt bà đã hiểu ra đầu cua tai nheo, bà thấy tội cho con chó nhỏ quá thể nhưng ai bảo cậu ta quậy phá, đè bẹp mấy bụi hoa ngoài vườn của cô chủ làm gì? Bà nhịn cười lấy máy ảnh ra chụp lại hiện trạng oái oăn này để tối về cho cậu chủ xem. Đúng như dự đoán, khuya đêm đó về nghe bà hoa chân múa tay kể chuyện lúc sáng, cộng thêm hiệu ứng ‘ảnh minh họa’ cậu chủ suýt cười to, nụ cười sảng khoái chân thật đã lâu rồi bà mới nhìn thấy…