Từ khi biết được bộ mặt thật người chồng ngốc nghếch của mình, Khả Nhu lại chẳng còn dám vô tư để hắn tiếp xúc với mình như trước nữa.
Mỗi khi vào nhà bếp, bàn tay hắn chỉ vừa ᴆụng nhẹ vào lưng cô thôi, Khả Nhu đã né hắn ra xa 10m. Không chỉ thế, tối nào cô cũng mặc một chiếc áo cổ lọ to thùng thình để đi ngủ, khiến ai kia không thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt đứng nhìn.
Thật là tức ૮ɦếƭ hắn mà!
Người chồng ngốc nghếch nào đấy ngồi thở dài thườn thượt trên sô pha. Bộ dạng sầu não nặng nề.
Nhị thấy lão đại mình nay lại buồn như thế, bèn dí dỏm hỏi.
-Chà, lão đại đáng kính của chúng tôi hôm nay lại sao thế? Bị thiếu phu nhân "ruồng rẫy" ạ?
Vì Nhị thân với hắn nhất, nên có thể hỏi câu đấy không chút kiêng dè. Nếu là người khác thì có lẽ đầu rơi máu chảy từ lâu rồi.
Hắn liếc nhìn Nhị, buồn chán cất giọng.
-Khi nào chú có vợ đi, sẽ hiểu được cảm giác của tôi. Một thằng "trai tân" như chú không bao giờ biết được cảm giác bị vợ tránh né đau khổ thế nào đâu!
૮ɦếƭ tiệt! Lão đại như vậy là đang chọc vào "nỗi đau" của anh ta hay sao?
Nhị có ngoại hình trông rất ưa nhìn, tính tình lại rất mạnh mẽ, không phô trương. Bản thân anh ta thấy mình cũng rất được, nhưng bây giờ đã ngoài ba mươi vẫn chưa một lần nắm tay phụ nữ. Lí do tại sao Nhị không biết được...
Nhị bất lực thở dài. Vốn định trêu lão đại một tí cho vui, thế quái nào lại bị "lây" bệnh chán đời của hắn luôn rồi?
Bỗng Nhị lóe lên một ý tưởng, ghé tai nói nhỏ với hắn.
-Lão đại, thế cách này thì sao...