Vợ Ơi! Động Phòng Nào! - Chương 17

Tác giả: Thanh Hoài

Ánh đèn đường chập chờn sáng lên, con đường này ngày xưa cô vẫn hay đi mỗi khi đi học về, nghĩ lại thời thanh xuân đó, cô rất hạnh phúc. Người con trai đi bên cạnh cô, cũng chính là mối tình đầu của cô những năm tháng cắp sách tới trường đó, thật là một khoảng trời hồi ức.
"Người ta nói, mối tình đầu sẽ luôn là mối tình đẹp nhất, nhưng mối tình cuối cùng mới là mối tình bất diệt."
Cô nghẹn ngào nhìn anh, anh trông có vẻ rất ưu tư, vừa nãy còn uống rất nhiều rượu, còn đòi cô cùng anh phải đi bộ trên con đường này, nhằm mục đích bắt cô nhớ lại những khoảng thời gian hạnh phúc đó.
- Tiểu Yên, em còn nhớ không? Năm đó em vào trường, anh đã thật sự bị chinh phục bởi nụ cười của em, ánh mắt của em, giọng nói của em và cái cách em...gọi anh là tiền bối. Anh thực sự rất vui vì khoảng thời gian hai ta bên nhau, nếu ngày đó anh không đi du học thì có lẽ...có lẽ...
Anh ta ngập ngừng, men rượu đang ngày một thôi thúc, làm lí trí dần mờ đi, những lời lẽ vô cùng thật lòng.
Anh đẹp trai, anh học giỏi, anh được nhiều người ngưỡng mộ theo đuổi, anh là niềm tự hào của cả trường nhưng mà cuối cùng anh vẫn chỉ là...một gã si tình không hơn không kém.
- Anh say rồi. Để em gọi taxi đưa anh về.
Dương Lâm loạng choạng từng bước đi, có vẻ là uống rất nhiều. Cô dìu hắn đến một ngã ba để bắt xe đưa hắn về, say thế này thì làm sao có thể lái xe được.
- Anh không say. Yên Yên, anh thực sự rất yêu em, đến khi nào em mới chịu hiểu đây...
Anh ta dồn mạnh cô vào sát vách tường, hai bàn tay to lớn nắm chặt bả vai cô, khiến cô đau đớn mà la lên.
- Anh đang làm em đau đó.
Ánh mắt anh ta nổi lên một tia giận dữ.
- Tại sao...tại sao...em không chịu yêu anh hả, Yên Yên.
- Anh điên rồi, mau buông em ra!
Không khí vô cùng căng thẳng, anh ta say rồi, bị con ma men điều khiển nên không ý thức được hành động mà mình đang làm.
Bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, người gọi không ai khác chính là Trần Phong.
( Havana, oh na na, half of my heart is in havanana~...)
- Anh Phong, cứu em với!
Cô vội vàng hét lớn vào trong điện thoại, chiếc điện thoại bị Dương Lâm giựt lấy rồi phi thẳng ra ngoài đường, nát tan tành.
Chỉ còn lại tiếng...
Tút Tút Tút...
Cô hoảng sợ né tránh anh ta, anh ta hung bạo Ϧóþ chiếc cằm nhỏ của cô.
- Tiểu Yên, anh yêu em, tại sao em lại đi yêu hắn chứ! Không phải em cũng có tình cảm với anh mà, đúng không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Em hãy tránh xa tên đó ra và về với anh đi, được không?
Những câu hỏi dồn dập khiến cô cảm thấy hoảng loạn hơn, cô rất sợ, sợ anh ta sẽ điên lên.
Người con trai hiền dịu năm nào đâu mất rồi, sao bây giờ lại biến thành một người không biết trái phải thế này, anh đâu có hung bạo như vậy đâu.
Hai hàng lệ khẽ rơi, những giọt nước mắt chạm vào tay hắn, khiến hắn vô cùng đau lòng.
- Anh xin lỗi, anh không cố ý, anh chỉ là...chỉ là quá yêu em thôi. Em phải hiểu cho anh chứ.
Dương Lâm nhẹ nhàng gạt những giọt nước mắt kia đi, ánh mắt trở nên nhu hiền.
- Em xin lỗi nhưng người em yêu không phải là anh, anh nên chấp nhận sự thật này đi.
Cô mạnh mẽ đẩy anh ra nhưng vô dụng, ánh mắt giận dữ nhìn anh, cô càng làm vậy, lòng hắn càng đau hơn.
- Tại sao chứ? Anh cũng yêu em mà! Có khi tình yêu của anh còn nhiều hơn của hắn...
Anh điên lên, cầm vai cô lắc mạnh khiến cô bị chấn động.
- Buông em ra, anh điên rồi...Mau buông ra ra!
Cô cố dùng sức nhưng không được, anh ta càng ngày càng tức điên hơn, trán nổi những vết đen, ánh mắt như dã thú nhìn cô.
Đôi môi mạnh bạo khóa môi cô lại, nụ hôn đó thực sự rất khó chịu, nó làm cô không thể thở được vậy! Đầu óc cô cứ quay cuồng, bàn tay dùng lực đẩy hắn ra.
Làm ơn cứu tôi! Anh Phong làm ơn đến cứu em!
Làm ơn đi mà!
Anh Phong, em sắp...૮ɦếƭ mất...
- Ưm ~ Mau buông ra!
- Em mãi mãi chỉ là của tôi, của tôi thôi, nghe không?
Đôi môi không ngừng lưu luyến môi cô, nhưng nụ hôn này không ngọt ngào chút nào, rất đau, rất cay, rất hung hăng.
Trái tim hắn như bị quỷ dữ tha rồi, hắn thà biến thành quỷ cũng không để cô ở bên người khác, cô mãi mãi chỉ là của hắn, mãi mãi là như vậy...
Bốp!
Một cú đấm mạnh mẽ bay vào mặt Dương Lâm, anh ta ngã chỏng quèo ra mặt đường, bên môi dính một ít máu tươi.
Người hạ gục anh ta không ai khác chính là hắn - Trần Phong.
Ánh mắt hắn vô cùng giận dữ, áo quần đang còn xộc xệch, không chỉnh tề như mọi ngày, khuôn mặt đầy sắc lạnh nhìn Dương Lâm, bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm.
Không khí vô cùng căng thẳng, như chiến tranh giữa 2 vị thần vậy.
Phong định bay vào đấm tiếp thì bị Yên Yên ngăn lại, cô ôm chặt hắn, không cho hắn làm bậy nữa, ánh mắt khóc thút thít.
- Đừng mà! Chúng ta...về thôi. Em sợ lắm, chúng ta về đi, được không!
Cô nắm chặt tay hắn, ánh mắt đang sợ hãi tột độ nhìn hắn, khiến tim hắn vô cùng xót xa đau đớn.
Ánh mắt Phong dịu lại, cơn giận nén lại trong lòng, đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu cô, rồi ôm cô vào lòng.
Nếu cô không ngăn hắn lại thì có lẽ hắn đã Gi*t tên khốn kia rồi.
- Được rồi, chúng ta về! Đừng khóc nữa, anh sẽ đau lòng.
Hắn nhẹ nhàng dỗ dành cô, âu yếm vuốt mái tóc bồng bềnh.
Cô ôm chặt hắn trong lòng, bàn tay nhỏ bé bấu chặt vào áo sơ mi của hắn, nước mắt nước mũi tèm lem như tiểu mèo con vậy, rất đáng yêu.
...
Hắn bế cô lên, đôi chân thon dài tiến thẳng về chiếc xe lamborghini urus kia, ánh mắt vẫn không quên liếc Dương Lâm một cái, coi như là lời cảnh cáo khiến hắn cảnh tỉnh ra.
----
Cô thi*p đi trên xe lúc nào không hay, về đến nhà hắn nhẹ nhàng bế cô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng gỡ đôi giày cao gót trên đôi chân kia ra.
Tiểu mèo con này, nếu anh đến không kịp cứu em, thì anh sẽ không tưởng tượng nổi hậu quả mà hắn ta gây ra cho em đâu. Anh rất sợ...rất sợ mất em...rất sợ em sẽ bị tổn thương.
Hắn vuốt nhẹ gương mặt cô, đôi mắt trìu mến nhìn cô, hắn rất yêu cô...rất yêu từ rất lâu rồi...
...
10 năm trước, hắn vừa tròn 20, còn cô 15, đang còn học trung học.
Hôm đó, anh với tư cách là cựu học sinh quay về trường để dự lễ khai giảng.
Ngày đó, mùa thu gió khe khẽ mơn man, em rất đẹp trong chiếc đầm trắng, giọng hát thanh thót khiến trái tim anh nhảy không ngừng, anh đã bị em bỏ bùa ngay từ cái nhìn đầu tiên, nụ cười đó khiến anh mãi không thể quên được.
Anh ngày ngày đều tương tư em, chỉ cầu ông trời cho anh gặp em thêm một lần nữa, chỉ cần thấy nụ cười của em một nữa thôi, chỉ một lần...
Cho đến khi, anh gặp lại em trong bữa tiệc kỉ niệm của cha anh, anh thực sự rất vui khi ông trời đã nghe thấu lời cầu nguyện của anh, nhưng anh còn vui hơn khi biết được một bí mật...
Em chính là vị hôn thê của anh, anh lúc đó đã nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng mà...
Anh đã rất buồn, khi nghe tin em từ hôn, anh thực sự đã mơ ước về một gia đình hạnh phúc cùng với em, con của chúng ta sẽ luôn miệng kêu "ba ba", "ma ma", anh sẽ đi làm, còn em ở nhà nấu ăn, chăm sóc anh...
Cho nên anh đã cùng ba mẹ dựng lên kế hoạch này, chỉ có làm như vậy, chỉ có "gạo nấu thành cơm", em mới không từ chối anh được.
...
Đôi mắt hắn dịu hiền nhìn cô, bàn tay to lớn nghịch những sợi tóc.
Cô bất giác chau mày lại, gương mặt tái nhợt lại, miệng thì không ngừng hét lên, trán đầm đìa mồ hôi.
Cô chính xác đang gặp ác mộng.
- Đừng mà! Buông tôi ra!
Cô không ngừng giãy dụa hét lên, hắn đau lòng giữ chặt tay cô lại không cho cô vùng vậy.
Cô bừng tỉnh, giọt nước mắt đã lăn dài.
Yên Yên nhìn thấy Phong liền chồm dậy ôm chặt lấy hắn, ánh mắt vô cùng hoảng sợ.
- Em rất sợ, em rất sợ!
Cô liên tục khóc, đau đớn gào thét.
Phong nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói vô cùng trầm ấm trấn an cô.
- Đừng sợ, anh vẫn luôn ở đây, vẫn luôn bên em! Cho nên, đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, mãi mãi luôn bên em.
Bàn tay vẫn bấu chặt vào áo hắn, gương mặt nhợt nhạt hơn.
- Em nằm xuống ngủ đi, ngủ rồi sẽ quên hết mọi chuyện, anh vẫn luôn bên em.
Hắn nhẹ nhàng đỡ đầu Yên Yên tựa vào chiếc gối, cô ngoan ngoãn nằm xuống, ánh mắt vẫn còn đôi chút sự sợ hãi.
Ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt cô vẫn rất đẹp, dù là ngày đó hay bây giờ, hắn sẽ không cho phép kẻ nào có thể làm hại đến cô, hắn sẽ Gi*t hết...
Ánh đèn sáng lung linh tăng thêm phần lãng mạn cho căn phòng, nhiệt độ càng nóng hơn.
Phong cúi đầu nhẹ nhàng hôn lấy môi cô, cô cũng ăn ý phối hợp theo hắn, nụ hôn đó cuồng nhiệt, nóng bỏng đến mức nào, khiến người khác phải thét lên vì gato.
Bàn tay cô uyển chuyển đặt lên vai hắn, cùng hắn hòa làm một, một vị kẹo bất diệt.
Hắn bắt đầu thở gấp, ngắm nhìn người con gái dưới thân, bàn tay to lớn chạm nhẹ vào môi cô.
- Nơi này, tên khốn đó dám hôn em, anh sẽ giúp em rửa sạch nó.
Nói xong, hắn cúi đầu ngậm lấy môi cô, dịu dàng quyến rũ nó, đôi môi căng mọng hòa quyện cùng chiếc môi mỏng đa tình kia, vị ngọt khó mà cưỡng lại.
Bàn tay bắt đầu rình mò cơ thể cô, tham lam thăm dò từng đường cong, từng chút, từng chút một, một cách nồng nhiệt.
Hắn có thể cảm nhận được tình yêu của cô, đơn phương cô 10 năm cuối cùng cũng đã được đền đáp lại.
Cơ thể cô càng rạo rực hơn, tình yêu càng nồng cháy hơn, ánh mắt ướt nhòa hòa cùng hơi thở dồn dập.
Cô muốn hắn.
Hắn cũng muốn cô.
Bàn tay nhỏ nhắn gỡ từng chiếc nút trên áo hắn, từ từ hé lộ thân hình vạm vỡ 6 múi, làn da màu đồng khó có thể cưỡng lại được.
Cự long đã sớm căng cứng cần được giải thoát...!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc