Vợ Ơi! Động Phòng Nào! - Chương 16

Tác giả: Thanh Hoài

Trường đại học U.O.A, nằm ở khu vực trung tâm thành phố, khuôn viên trường rất rộng, còn có cả kí túc xá cho học sinh xa nhà ở lại, giá cả rất hợp lí, phù hợp với hoàn cảnh của các bạn sinh viên.
Một đám cựu học sinh tụ tập lại với nhau, họ trông rất khác, thay đổi rất nhiều so với hồi xưa.
- Ôi trời ơi! Yên Yên là cậu phải không?
Một người phụ nữ với khuôn mặt hớn hở, chạy lại nắm tay cô.
- Cậu là...!
Cô ngơ ngác nhìn. Trông rất quen mà không nhớ tên.
- Tớ là Xuân Ý nè, bàn cùng lớp đó, cậu nhớ chưa...
- A! Nhớ rồi!
Cô phá lên cười, bàn tay họ nắm chặt nhau, nhưng mà...
- Bụng cậu...!
Cô sờ bụng cô ấy, đúng là rất to, chắc phải sắp sinh rồi.
- Đây là đứa thứ 3 rồi!
- Sao...! Sao cơ...! Mới đó đã 3 đứa rồi!
Cô gái kia chỉ cười, rồi xoa xoa bụng. Đó là niềm hạnh phúc khi được làm mẹ.
- Đôi lúc cũng thấy mệt nhưng mà nhìn thấy chúng sinh ra rồi lớn lên, rồi nũng nịu bên mình, thực sự cảm giác đó không sao tả nổi được! Rất tuyệt vời!
Những lời nói vừa rồi được chính miệng một người mẹ nói ra, thật sự rất cảm động...
" Em đừng uống Tђยốς tгáภђ tђคเ nữa "
"Có con rồi, chúng ta sẽ hạnh phúc hơn! Có con rồi anh sẽ không phải lo em bị người khác ςướק mất nữa..."
Trong đầu cô chợt thoáng qua những lời hắn nói hôm đó, chắc hắn khao khát có một đứa trẻ lắm.
Không biết cảm giác làm mẹ sẽ thế nào?
- Mẹ ơi mẹ!
Một cậu nhóc tầm 3 tuổi chạy lon ton đến, bàn tay nhỏ quấn lấy chân của Xuân Ý. Cậu nhóc trông rất dễ thương, đặc biệt hai cái má phụng phịu nhìn rất đáng yêu.
- Chào cô đi con, cô này là bạn mẹ đó...
- Con chào cô!
Yên Yên cúi người xuống, bàn tay thon dài bế đứa nhỏ lên, cảm giác sờ trẻ con rất thích, nhất là nụ cười của chúng, thật sự rất thoải mái... Cảm giác như mệt nhọc đã bay hết, chỉ còn lại những thiên thần nhỏ.
- Con ngoan quá, con tên gì vậy?
- Dạ, Dương Dương ạ!
Cậu bé lễ phép, giọng nói vô cùng cute.
- Tên con đẹp quá, nghe như tên diễn viên vậy á!
- Dạ...hihi!
Cậu bé dễ thương vô cùng, bàn tay múp míp, làn da trắng sữa, hàm răng sún vì ăn quá nhiều bánh kẹo, trông cứ như một thiên thần vậy, làm sao bây giờ, cô không muốn buông đâu, muốn bắt cóc về nuôi quá!
Cưng quá đi thôi!
- Cậu với tiền bối sao rồi! Hai người đã kết hôn chưa!
Xuân Ý rất vui khi hai người họ hợp nhau, nhìn cô chả khác gì một đứa con nít vậy. Đột ngột nhớ lại chuyện năm xưa, chuyện cô thích tiền bối Dương Lâm ai cũng biết, nhìn họ rất đẹp đôi khi sánh vai cùng nhau.
Cô hơi bất ngờ với câu hỏi, hàng lông mi hơi cụp xuống.
- Hả! Kết hôn sao? Làm gì có chứ...!
Cô lắc đầu, gương mặt có chút bối rối.
- Vậy ư! Vậy mà mình tưởng...!
...
- Chỉ là chưa đến lúc thôi phải không Yên Yên?
Anh đứng từ xa đã nghe hết được nội dung của câu chuyện, miệng cười tươi tắn đến bên cô, choàng lấy vai cô trông một cách tình tứ.
- Hai người...là người yêu của nhau sao?
Xuân Ý vui vẻ châm chọc anh. Cũng lâu rồi họ không nói chuyện.
Vẫn là nụ cười ấm áp đầy tươi tắn đó, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
- Đúng vậy, bọn anh sẽ đám cưới sớm thôi!
Cô bất ngờ, anh ấy đùa quá giới hạn rồi, bàn tay to lớn vẫn ôm chặt vai cô, rất dễ khiến người khác hiểu lầm, hắn đã cảnh cáo cô không được lại gần anh rồi mà!
- Ha ha...Chúc mừng hai người trước nha! Nhìn hai người quả thực rất đẹp đôi!
- Cảm ơn em!
Cô không chịu được đành phải lên tiếng giải thích nhưng vô dụng.
- Này...! Không phải như cậu nghĩ...
- Là Xuân Ý với Yên Yên và hội trưởng đây mà! Lâu rồi mới gặp nha!
Một cô bạn khác vào cắt lời, lần này là dắt theo một đứa bé gái.
- Ôi trời ơi! Mộc Lan cậu cũng có con rồi hả!
Cô hốt hoảng la lên, nhìn đứa bé gái cũng tầm 4, 5 tuổi rồi. Nhìn rất xinh gái trong bộ đầm màu hường.
Cô gái kia nhìn đứa con gái rồi cười tươi như hoa, đâu đó đã xuất hiện một vài nếp nhăn trên khuôn mặt.
- Đúng vậy! Mình vừa tốt nghiệp là kết hôn luôn!
- Thật sao! Vậy cậu có bao nhiêu đứa rồi!
Cô bất ngờ la lên, không ngờ bạn bè cô đã có con hết rồi.
- Mình có hai đứa rồi! Còn cậu mấy đứa?
Câu nói làm cô đơ người, mấy đứa rồi sao? Một đứa cô còn chẳng có nữa!
Cô chỉ có thể lắc đầu, ánh mắt họ ngạc nhiên nhìn cô.
- Được rồi mấy em, Yên Yên còn trẻ mà!
Anh cười tươi xen vào nói giúp cô. Cô có chút bối rối, ngượng ngùng. Bàn tay to lớn chuyển sang khoác eo cô, cô có chút không thoải mái.
- Hai người định khi nào sẽ làm đám cưới!
Mộc Lan cười tủm tỉm nhìn thấy anh khoác vai cô như đang chở che, bảo vệ cô vậy.
Anh nhìn cô bằng ánh mắt say đắm rồi quay sang nói.
- Cái này là tùy Yên Yên quyết định! Anh không có quyền! Bởi vì anh rất...sợ vợ!
Câu nói khiến cả đám bật cười, anh ta đã đi quá giới hạn của mình rồi, cô nhanh chóng đẩy anh ra, ánh mắt rất nghiêm túc đính chính lại, chuyện này mà để hắn biết thì coi như lớn chuyện.
- Các cậu hiểu lầm rồi! Mình và tiền bối chỉ là bạn bè thôi.
Cả đám đột ngột ngừng cười lại, ánh mắt hơi thất vọng nhìn cô, thoáng trong mắt anh hiện lên tia không hài lòng, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ vẻ tươi cười...
- Nhớ thời đó, cậu và hội trưởng là một đôi trai tài gái sắc, khiến người khác phải gato lắm biết không?
Cả bọn hẹn nhau ra một nhà hàng lớn, nhà hàng này nằm ở khu trung tâm thành phố nên khá đông đúc và đắt đỏ, một món ăn ở đây không phải người tầm thường nào cũng có thể tới được. Tiếng thịt bò nướng xì xào trên bàn, bên cạnh đó còn có mực, thịt nai, thịt sườn heo...v...v..., thơm phức khiến bụng ai cũng phải kêu rộp rộp vì đói, nhất là bọn trẻ con, quậy phá lung tung.
- Vậy sao? Anh cũng thấy vậy đó.
Dương Lâm cố tình chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh cô, khiến cô cứ cảm thấy không thoải mái, lại còn bị bạn bè trêu chọc, thật không thích tí nào.
- Đúng vậy, còn nhớ cái lúc hai người tham gia cuộc thi maraton chạy tiếp sức, trông hai người phối hợp rất ăn ý.
Xuân Ý vui vẻ chia sẻ một thời hào hùng của bọn họ.
Dương Lâm chỉ biết ngồi cười khi nghe những lời đó, anh thực sự rất vui khi thanh xuân có cô ở bên cạnh.
Cô vẫn không mảy may quan tâm lắm, chỉ chú trọng vào đồ ăn thôi.
Nhà hàng này thực sự rất lớn, khách đến ăn cũng rất nhiều, đồ ăn khá là sạch sẽ, còn tươi sống. Nếu có dịp cô và hắn sẽ đến đây ăn, không biết ý hắn thế nào?
Nghĩ đến đây cô cười tủm tỉm. Dương Lâm vỗ nhẹ vai cô, một mùi hơi khét bốc lên.
- Này, tiểu Yên, thịt của em cháy hết rồi kìa.
Một lời cảnh báo cho sự lơ là, bất cảnh giác mà hậu quả nó mang đến vô cùng nghiêm trọng.
Cô ủ rũ, cúi gầm mặt xuống.
- Thịt...khét hết rồi...làm sao đây...
Anh vỗ nhẹ lưng cô, tỏ ý an ủi.
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía xa, một dáng người cao lớn bước về phía cô, người đàn ông này...
- Đây không phải vị tiểu thư trong bữa tiệc kia sao? Chúng ta thật là có duyên mà.
Anh ta chính là Devil Lưu, con lai Anh - Trung. Đôi mắt xanh lục khiến cô mê mẩn lúc đó, còn làn da trắng giống tiểu mĩ thụ nữa, cô có thể làm sao quên được cái đêm đó, hắn dường như phát điên lên vì thấy cô gần gũi đàn ông.
- Vâng, chào anh.
Cô chỉ mỉm cười, nhưng đám bạn thân của cô lại hét toáng lên vì sung sướng khi nhìn thấy anh.
" Yên Yên, bạn cậu đẹp trai quá"
" Yên Yên, anh ấy là con lai sao?"
" Trời ơi, nhìn nụ cười kia, đúng là con lai rồi"
" Yên Yên, anh ấy tên gì vậy?"
A! Đúng rồi, cô vẫn chưa biết tên của anh.
- Tên của tôi là Devil Lưu, bố tôi là người Trung Quốc, mẹ tôi là người Anh.
Anh ta chậm rãi giới thiệu, ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi Yên Yên.
Một tiếng ồ lại vang lên, Yên Yên dùng ánh mắt mờ nhạt nhìn họ.
Lạy mấy cậu! Con mấy cậu đang nhìn kìa! Người thì 2, 3 đứa con rồi mà cứ như gái 20 vậy, thấy trai là không kiềm nổi sung sướng.
- Vậy anh đến đây làm gì ?
Cô quay sang hỏi anh ta, một cậu phục vụ chạy đến, lễ phép chào hỏi.
- Thưa ông chủ, tình hình tháng này cũng rất khả quan...!
Nói xong gì đó, cậu thanh niên kia quay về chỗ làm của mình.
- Anh là ông chủ ở đây sao?
Devil Lưu chỉ nhẹ nhàng cười rồi gật đầu.
- Tôi phải có việc rồi! Đây là danh thi*p của tôi, khi nào rảnh chúng ta đi cafe nói chuyện tiếp nha! Tôi...rất có hứng thú với cô!
Anh ta rút ra một tờ danh thi*p rồi đưa nó cho cô, cô chỉ cười đáp lễ lại.
Dương Lâm ngồi bên cạnh nãy giờ đã tỏ ra vẻ bực bội với anh ta, còn cười cười nói nói nữa.
- Này, Yên Yên cậu sướng nhất rồi đó! Được hẳn ông chủ của cái nhà hàng bự để mắt tới!
Mộc Lan vô tư cười đùa, Xuân Ý thoáng thấy nét mặt không hài lòng của Dương Lâm nên hiểu đôi phần, gõ nhẹ vào tay Mộc Lan.
- Này, cậu đang nói gì vậy? Hội trưởng đang ngồi đây đó!
Mộc Lan vội bịt miệng mình lại, ánh mắt có lỗi nhìn anh. Anh thở nhẹ ra, nụ cười lại nở trên môi. Nhưng nụ cười này lại đầy...giả tạo.
- Không sao! Chúng ta ăn tiếp đi! Đừng để ý mấy việc lặt vặt.
Anh khua khua tay, rồi tiếp tục nhập tiệc.
Một đĩa thịt thịnh soạn được mang tới, nào là thịt bò kobe loại hảo hạng của nhật, thịt sườn ướp, thịt xông khói được mang ra.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
- Chúng tôi đâu có kêu mấy món này!
Cô nhìn đĩa thịt, nhìn loại thịt này cũng không phải tầm thường, giá tiền của nó chắc sẽ khiến người thường lóe mắt.
Anh phục vụ tươi cười giải thích.
- Cái này là ông chủ đặc biệt căn dặn, nói mọi người hôm nay có thể ăn thoải mái mà không lo vấn đề về tiền bạc.
Cả đám lại hét lên vì sung sướng, được ăn đồ "free" còn là đồ thượng hạng nữa, ai mà không thích cơ chứ.
Cô chỉ cười nhẹ rồi gật đầu cảm ơn.
- Cho tôi gửi lời cảm ơn đến ông chủ của anh.
Anh phục vụ cười rồi chào cô, quay về phục vụ những bàn khác.
Dương Lâm nãy giờ tức tối không thể chịu được, liền cầm ly rượu vang uống một hơi dài cho đến khi cạn, mọi người vẫn mải mê ăn uống, không một ai để ý đến hắn đang tức giận như thế nào?
Người phụ nữ của hắn, ai cho bọn họ ᴆụng vào chứ? Thật ngông cuồng!
Em nhất định phải là của anh, Yên Yên à!
Anh không thể chờ được nữa, bởi vì có quá nhiều kẻ đòi lăm le chiếm đoạt em rồi.
Đôi môi Lâm Dương khẽ nhếch lên cười.
Điệu cười vô cùng gian tà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc