Biệt thự diamond.
Khu biệt thự này thuộc sở hữu của nhà họ Đỗ, biệt thự khá rộng, hình dáng của nó không khác gì một tòa lâu đài pháp thu nhỏ, kiến trúc theo lối phương Tây cổ kính, vườn hoa hồng được chăm sóc khá là tỉ mỉ, ngoài ra còn có oải hương của Pháp, hoa tulip của Hà Lan, và một số giống hoa đặc biệt khác.
Bên cạnh tòa lâu đài là bể bơi nhân tạo có diện tích khá lớn, xung quanh là các loài cây được phun tỉa cẩn thận.
Chiếc xe lamborghini veneno màu đen tuyền chạy từ từ vào sảnh. Các nữ người hầu đứng xếp gọn vào tạo ra hai hàng ngăn lối thẳng tắp.
Đứng đầu là vị quản gia của nhà họ Đỗ này, ông làm việc ở đây khá lâu rồi.
- Chào mừng tiểu thư về nhà!
Cô bước xuống xe, nhìn khắp mọi nơi.
Có cần phải khoa trương quá vậy không? Làm như đón tổng thống không bằng.
- Chào mừng thiếu gia!
Ông vui vẻ đón chào, đồng loạt người hầu đều vang lên một cách đồng đều.
- Chào bác quản gia, lâu rồi cháu mới gặp ông!
Ông quản gia đáp lễ bằng một nụ cười.
- Ông bà chủ đang đợi hai cô cậu ở trong.
Nam âu phục đen, gương mặt đầy ưu tú, nữ đầm trắng, gương mặt thiên thần, họ cùng nhau sánh vai bước vào trong trước sự trầm trồ khen ngợi của mọi người, giống như một cặp "tiên đồng ngọc nữ" vậy.
----Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Vừa bước đến cửa phòng khách, Yên Yên đã nhảy vào ôm lấy mẹ cô, khuôn mặt vô cùng nũng nịu.
- Mẹ ơi, con nhớ mẹ muốn ૮ɦếƭ!
Bà Đỗ vui mừng xoa xoa đầu cô, cô tiểu thư này thật là...
- Hay con đừng ra ngoài sống nữa, về đây với mẹ đi!
Cô bất ngờ ngẩng đầu lên, cô hiểu mẹ cô rất thương cô, nhưng làm vậy chỉ làm cô dựa dẫm, mãi mãi không thể sống tự lập được.
Cô lắc đầu, nhất quyết không đồng ý! Hắn thấy vậy thì tiếp lời.
- Mẹ vợ, tất nhiên là cô ấy không đồng ý rồi ạ! Bọn con đã mua nhà riêng rồi, mẹ quên con rể mẹ là CEO sao? Chút chuyện nhỏ đó không thể lo cho vợ thì sao có thể gọi là một người chồng tốt phải không thưa ba vợ?
Ông Đỗ đang đứng đó cũng vội bật cười, đúng là chàng rể tốt, lời lẽ cũng rất sắc bén, ông rất thích, con gái ông lấy đúng người rồi.
- Đúng vậy, con rể, Yên Yên từ nhỏ rất bướng bỉnh rồi! May mà có con trị nó...
Cả gia đình phá lên cười, nhưng cô lại chẳng thấy vui chút nào, lấy cô ra làm đề tài để chọc cười ư?
- Con đi đây! Chắc con đi lộn nhà rồi!
Cô giận dỗi bỏ đi, ngay từ đầu không nên về cùng hắn thì hơn. Tự nhiên cô trở thành người dưng trong cái nhà này.
- Vợ ơi! Đi đâu vậy!
Hắn choàng lấy cô, bàn tay to nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay thon dài đan lấy nhau, độ ấm từ tay nhau truyền đến trái tim họ, cô cảm thấy có chút bối rối. Trái tim sắp nhảy ra ngoài mất rồi.
Ôi trời ơi! Càng ngày càng lộng hành...nhưng mà...em thích...
Cô hơi cúi mặt xuống, để che bớt phần nào sự xấu hổ.
Ông bà Đỗ nhìn thấy cũng rất vui lòng, cứ tưởng lúc đầu dùng chiêu này sẽ không hiệu quả chứ, ai ngờ cô lại dính bẫy ngay lập tức.
Từ việc hắn giả ngốc, rồi đăng kí kết hôn, rồi từ từ nhanh chóng chiếm lấy trái tim cô, đều nằm trong kế hoạch của hắn và ba mẹ cô...
Cô hoàn toàn ngây thơ dính bẫy mà vẫn không biết mình đã bị lừa...
Một cú lừa hoàn hảo.
-----
Ban đêm, thành phố trở nên ảo diệu hơn, không khí cũng bớt ngột ngạt hơn, chỉ còn tiếng người cười người nói, tiếng buôn bán tấp nập, chiếc xe lamborghini chạy trong màn đêm nhanh như tia chớp, rất nhanh, rất cuốn hút, khiến người trên đường phải choáng ngợp mà trầm trồ khen ngợi.
- Tuần sau, chúng ta làm đám cưới đi! Anh sắp không chờ được nữa!
Vẫn là cái giọng bá đạo thích làm chủ đó, mạnh mẽ tuyên bố.
Cô hơi bất ngờ, liệu như vậy có nhanh quá không, hắn và cô còn chưa hẹn hò nữa mà, quyền gì mà đòi kết hôn chứ.
Ngay lập tức lắc đầu, khi nào cô và hắn hẹn hò, rồi có một màn cầu hôn đầy lãng mạn thì khi đó cô mới đồng ý, còn bây giờ thì không.
- Hay là để lúc khác, giờ còn sớm mà! Chúng ta quen nhau còn chưa được 1 tháng nữa, kết hôn liệu có sớm quá không?
Ánh mắt hắn hiện lên tia không hài lòng, bàn tay siết chặt vào bánh lái hơn, gương mặt lại nổi đầy gân xanh, lại một trận cuồng phong sắp ập tới.
- Chẳng lẽ...em còn nuối tiếc cái tên tiền bối đó ư?
Hắn lại ghen, từ khi yêu cô, hắn đã ghen không biết bao nhiêu lần rồi.
- Anh lại ghen sao?
Cô hơi bối rối hỏi hắn, nhìn biểu cảm kia chắc là đang ăn giấm thật rồi!
- Đúng vậy! Vì em đến cả con chó tôi cũng sẽ ghen!
- Ôi trời ơi! Tổng giám đốc vĩ đại của tôi ơi! Anh trông bây giờ dễ thương thật nha!
Cô lợi dụng cơ hội để trêu chọc hắn, phải biết chớp thời cơ chứ!
- Em mà nói nữa, tối nay... đừng mong...ngủ yên.
Hả!
Hắn nhe răng nanh, nụ cười gian khẽ nhếch trên môi, lại sắp có thịt để ăn nữa.
- Em đùa đấy, nãy giờ coi như anh chưa nghe thấy gì đi! Được không?
Hắn đạp thắng xe lại, chiếc xe tấp vào ven đường, dừng lại đột ngột.
Cả cơ thể to lớn vươn lại phía cô.
- Hôn anh đi, đêm nay em sẽ yên giấc.
- Hả...! Hôn...hôn sao?
- Nhanh lên, anh sẽ đổi ý bây giờ?
- Từ Từ...
- 1...2...
- 3...
- Á...được rồi, hôn thì hôn.
Cô lười biếng nhích mình, rướn người lên khẽ thơm vào má hắn.
- Chụt...!
Gương mặt hắn tối sầm lại, đó không phải điều hắn muốn.
- Không phải chỗ đó!
Sao chứ! Chưa đủ thỏa mãn sao? Tên ác ma tham lam này!
- Không phải chỗ đó!
Hắn ta khẽ cười, rồi chỉ về phía môi mình, cô giật nảy mình.
- Là chỗ này mới đúng!
Hắn cất tiếng bá đạo, gương mặt ghé sát cô hơn, đôi tay to lớn choàng qua eo Yên Yên, làm cô có chút khó chịu, gương mặt đỏ bừng lên, sát lại gần sát hơn, bàn tay bé nhỏ vô tình chạm vào Ⱡồ₦g иgự¢ đầy vạm vỡ của hắn.
Ù Ôi! Sờ đã dữ, rất chắc, rất chắc nha, chắc chắn hắn là một người rất chú trọng đến thể hình, nhưng mà... bàn tay mình...! Ôi sắp sịt máu mũi mất thôi...!
- Em sờ đã không?
Hắn khẽ liếc bàn tay cô, cô làm vậy cũng chỉ muốn giữu khoảng cách giữa hắn và cô, ai dè, cô thừa nước ᴆục thả câu, lạm dùng sờ " hàng free".
- Hả...! Làm gì có?
Cô rút tay ra, ngượng ngùng lẩn tránh ánh mắt chim ưng kia.
- Sao còn chưa hôn! Anh không có kiên nhẫn đâu!
Đằng nào cũng phải hôn, thôi thì chấm dứt một lần cho nó nhẹ nhàng, cô rướn người lên, mắt nhắm tịt lại, đôi môi gần kề sát môi mỏng của hắn thì...
( Havana oh nana, half of my heart is in havana oh nana~, he took me back to East Atlanta ~~~)
Nhạc chuông điện thoại vang lên, cô bất ngờ đẩy mỏ hắn ra, làm hắn hụt mất nụ hôn ngọt ngào!
- Alo, tiền bối!
Cô cười nhẹ rồi quay sang liếc hắn, ha ha sắp ăn giấm nữa rồi kìa, nhìn sắc mặt đang tức giận kìa...
Hửm! Lại là tên ૮ɦếƭ bằm đó nữa sao? Gọi cũng biết lựa thời điểm ghê!
- Sao cơ, ngày mai có cuộc họp mặt bạn bè hồi còn ở Đại Học sao?
Cô vui vẻ đáp lại, không mảy may quan tâm người ngồi kế bên cho lắm, hắn nắm chặt vô lăng, ánh mắt vô cùng dữ tợn.
- Tất nhiên là đi chứ ạ! Em rất nhớ họ! Dạ vâng, mai 7h em sẽ có mặt, anh yên tâm! Dạ vâng, chào anh!
Cô cúp máy, hí hửng khoe với hắn, gương mặt hắn tối đen như mực, trông rất đáng sợ.
- Ngày mai, em xin nghỉ một bữa nha Tổng Giám Đốc! Em có một cuộc hẹn rất quan trọng! Mong anh cho phép em được đi! Nha!
Cô nũng nịu, nắm lấy cánh tay hắn, đung đưa qua lại.
- Không! Không có việc gì quan trọng hơn anh cả!
- Thôi mà, đừng ghen nữa! Ngày mai em nhất định sẽ nấu cho anh một bữa cơm thật thịnh soạn...chỉ có hai ta thôi...chịu không?
Hắn nghe xong cũng thấy bớt bực tức phần nào! Một bữa ăn chỉ dành cho hai người sao? Hắn rất mong chờ! Đôi môi khẽ nhếch lên cười, ánh mắt cũng dần dần bình tĩnh lại.
Quay đầu sang nói với cô.
- Nhất định không được lại gần một thằng đàn ông nào cả, đặc biệt là tên khốn đó.
Hắn cố ý nhấn mạnh những từ cuối, cảnh cáo cô hắn là một người nguy hiểm như thế nào.
Hả! Tên khốn...!
- Được rồi! Nhìn mặt anh kìa, sắp thành ông già mất thôi!
Cô nhéo hai má hắn, thật sự là rất mềm nha!
Hắn ta nhăn nhó chau mày, nhìn hắn bây giờ...chả khác gì sủng vật cả...
Gạt tay cô sang một bên, đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng giữ chặt gương mặt cô, rồi nhanh chóng khóa chặt môi cô bằng môi hắn.
Cảnh về đêm càng lãng mạn hơn, ánh đèn lấp ló sáng trên các cột đèn điện, tiếng xe liên tục chạy qua làm không khí càng náo nhiệt hơn, tiếng mưa rả rích, lộp bộp trên mái xe, kính chiếu hậu khẽ thấm ướt những giọt mưa, phản chiếu về cặp đôi trai tài gái sắc kia một cách huyền ảo, lung linh.
Nụ hôn ngọt trên từng giây, nhẹ nhàng nhưng đầy phiêu lãng, ngọt ngào như chiếc thuyền xa, rất xa, rất mơ hồ, tình yêu thật đẹp.
Khung cảnh đầy lãng mạn, vi diệu, người con trai cao lớn, tuấn tú đang nhẹ nhàng hôn người con gái kia, mưa chỉ dám rơi rả rích như tạo thêm sự lãng mạn, đầy cuốn hút.
Nụ hôn đó ngọt ngào đầy phiêu du, chiếc lưỡi nhanh chóng chơi đùa trong khoang miệng cô, khiến cô có phần hơi khó chịu, kiểu hôn này thực sự rất khó.
- Ưm~
Cô khẽ run lên, nụ hôn đó khiến đầu óc cô mơ mơ màng màng, không thể xác định được việc mình đang làm, đôi môi khẽ run nhẹ, bàn tay thon dài ôm lấy bờ vai rộng lớn kia, từng chút, từng chút một, hắn cảm nhận hương vị trong miệng cô, một cách ấm áp, ngọt ngào nhưng cũng không kém phần sâu lắng.
Hắn khẽ dừng lại, giọng nói có phần gấp gáp.
- Yên Yên, anh yêu em.
- Ưm ~ Em cũng yêu anh...!
Cô sờ nhẹ vai hắn, rồi nhẹ nhàng chạm môi hắn, đôi môi cuốn quýt nhau khiến hắn vô cùng thỏa mãn, thích thú, không ngờ môi hắn lại có sức hút đến như vậy, khiến cô phải trườn người lên chủ động hôn như vậy.
Hắn đáp trả cô càng ngày càng mãnh liệt hơn, đôi môi căng mọng đã bớt đi run rẩy phần nào, bờ môi mỏng nhanh chóng hút lấy dịch mật trong miệng cô, chiếc lưỡi họ quấn quít nhau không rời, cảnh tưởng rất đẹp, như một bức tranh lụa thêu vậy.
Cặp đôi trai tài gái sắc...!