Vợ Ơi! Động Phòng Nào! - Chương 14

Tác giả: Thanh Hoài

Trời đột nhiên mưa rả rích, nhưng điều đó lại không ảnh hưởng gì tới nhiệt độ căn phòng.
Cô ngoan ngoãn nằm yên trên giường, gương mặt thỏ con nhìn hắn...Điều đó càng khiến hắn nhanh muốn được nếm thử hương vị của cô.
Hắn vuốt ve gương mặt v-line của cô, yêu chiều nói.
- Yên Yên, em thật đẹp, anh không thể nhìn em rơi vào tay tên đàn ông khác được, anh sẽ ghen đến phát điên mất! Em hiểu không!
Giọng nói đầy nghiêm túc của hắn khiến cô hơi sững sờ. Nhìn hắn có vẻ...rất thật lòng...
Cô cũng không hiểu sao lại lo lắng cho hắn đến như vậy.
Rốt cuộc trái tim này muốn gì!
Cô bất giác đưa bàn tay sờ ngắm gương mặt hắn, một gương mặt cân đối, không có điểm nào chê được.
Gương mặt hắn thật đẹp, thật đẹp khi hai người gần nhau đến như vậy...
Khung cảnh trong phòng đầy lãng mạn...Trái tim họ đang hướng về phía nhau...
Hắn cúi xuống, khóa chặt môi cô bằng một nụ hôn ngọt ngào, đôi môi mỏng cứ tiệt nhiên dính chặt vào cặp môi căng hồng của cô, nhất quyết không chịu buông tha, chiếc lưỡi không ngần ngại tiến thẳng vào bên trong, cùng cô chơi đùa...
Tiếng thở gấp, cùng nhiệt độ trong phòng làm cô càng rạo rực hơn, người đàn ông này quá quyến rũ.
Sau khi gậm nhắm chiếc môi nhỏ cô, bàn tay không ngoan ngoãn luồn vào bên trong áo phông của cô, sờ mó tấm thân trắng nuột nà này.
Tiếng thở gấp cùng nhiệt độ hòa lẫn vào với nhau, cô yêu kiều ôm lấy hắn, nụ hôn này quả rất ngọt ngào, nó ngọt như một thứ kẹo vậy, đã ăn rồi là nghiện không thể từ chối được vậy.
Sau một hồi ngọt ngào trên môi, cuối cùng hắn cũng không chịu được, máu sói trong người hắn đã trỗi dậy, bàn tay nhanh nhẹn xé toạc chiếc áo phông của cô ra, làm lộ của cô "một vùng trời mùa xuân". Cảnh xuân này khiến hắn không kiếm chế được liền đói khát ngậm ʍúŧ nó, cô hơi bất ngờ rên lên tiếng thở yêu kiều.
- A~ Đừng ʍúŧ nữa...
Bàn tay to lớn xoa nắn bầu иgự¢ còn lại, kĩ thuật của hắn quá điêu luyện khiến cô không thể theo kịp. Đúng như lời đồn, hắn đúng là một cao thủ trên tình trường mà, chả trách mấy cô nhân viên kia thèm muốn hắn đến như vậy.
Đầu óc cô hiện giờ rất hỗn loạn, cô không thể tự chủ được bản thân được nữa rồi, cô...muốn hắn...
Sau khi chơi chán phía trên, cuối cùng hắn cũng mò tới phía dưới của cô, nơi tư mật của người phụ nữ.
- A! Không được ᴆụng vào nó!
Cô hất tay hắn ra, không thể để hắn mê hoặc được nữa.
Hắn thấy vậy, vẻ mặt không hề hài lòng một chút nào, cúi đầu thủ thỉ vào tai cô, hơi thở đầy nam tính quấn quanh tai cô khiến cô đỏ ửng tai lên.
- Yên Yên, anh muốn em...cũng như...em đang muốn anh vậy...
Giọng nói đầy mê hoặc đó khiến cô buông xuôi cánh tay, mặc cho hắn làm việc. Hắn khẽ nhếch môi cười, nụ cười đầy ngạo mạn.
Hắn nhanh chóng thảo bỏ chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ ren màu hường đầy gợi cảm của cô ra, nơi tư mật của cô lộ rõ trước mặt hắn.
Cô xấu hổ ôm mặt lại, không muốn nhìn thấy hắn nữa, cảnh tượng này đã vượt xa ý thức của cô rồi.
Hắn cúi xuống cảm nhận hương vị của cô, chiếc lưỡi điêu luyện chơi đùa nơi tư mật của cô, khiến cô không kiềm được mà ՐêՈ Րỉ lên.
- A~ Đừng liếm nữa ~
Hắn rất thích tiếng kêu đó của cô, giống như một chú mèo hoang đang cần sự giúp đỡ từ một con sói như hắn vậy.
Hắn cứ liếm liếm rồi tiếp tục đi sâu vào trong cô. Đầu óc cô quá hỗn loạn rồi, ý thức đã bị hắn xâm nhập và khống chế mất rồi...
Những tiếng ՐêՈ Րỉ của cô khiến hắn càng phấn khích hơn, cự long ngủ yên đã sớm tỉnh giấc căng cứng từ lúc nào rồi.
Nó đang muốn được giải phóng, tất cả là tại cô quá mê người, là do cô dụ dỗ hắn trước...
Hắn nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần đang mặc, dĩ nhiên chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ cũng sớm được cởi ra, cự long sớm được phóng thích hơn dự kiến.
- Yên Yên, nói muốn anh đi! Anh sẽ thỏa mãn em...
Hắn thở gấp, Dụς ∀ọηg sắp không kiềm chế được rồi, hắn muốn nghe cô nói, chỉ cần cô nói hắn sẽ thỏa mãn cô...
Cô khẽ gật đầu, giọng nói thì thầm, cô...rất cần hắn, lửa tình trong người cô sắp đốt cháy cô mất thôi, cô cần hắn dập lửa...
- Muốn...
- Em muốn gì ~
Tiếng nói khiến người ta đầy mê mẫn, quyến rũ lảng vảng xung quanh cô.
- Em muốn anh ~
Nụ cười hài lòng nở trên khóe môi hắn, cô cũng đang rất cần hắn, hắn cũng nhận ra chỉ có hắn mới thỏa mãn cô mà thôi!
Hắn đưa cự long ngay trước cửa miệng âm đ*o của cô, khiến cô hơi bối rối.
- Anh vào đây ~
Hắn đâm thẳng vào trong, càng ngày càng vào sâu hơn, càng lúc càng sâu, khiến cô càng siết chặt hơn, tiểu Yên đang co rút siết chặt tiểu Phong hơn, càng ngày càng mãnh liệt.
Đôi chân dài không tự chủ vòng qua eo hắn, cảm nhận sự khoan ái mà hắn mang lại cho cô.
Cảm giác này rất... vừa vặn...đầy sự hài lòng...
- Anh ra đây ~
- A~
Sự co rút của cô khiến hắn bắn một trào dòng sữa trắng chứa hàng triệu tinh linh vào bên trong của cô. Cảm giác vừa vặn đó làm cô rất...thích...
Tinh lực của hắn đúng là có thể làm người phụ nữ khuất phục, vui sướng mà ՐêՈ Րỉ lên.
- A~
Hắn lại phun thêm chất dịch nóng vào trong âm đ*o của cô, làm cô lại phát ra tiếng thở đầy yêu kiều quyến rũ...
...
Cứ thế rất nhiều, rất nhiều lần, hắn ra bên trong cô, tinh lực của hắn quá mạnh khiến cô mệt lả người ngất đi hồi nào không hay...
Thân thể cô giờ nhức mỏi khắp người, chỉ trở mình một xíu thôi cũng đã thấy đau rồi, đặc biệt là tên đàn ông kia đang ôm chặt eo cô, không tài nào cử động được.
- Em tỉnh rồi hả!
Cô im lặng, chỉ khẽ gật đầu, cô lại cảm thấy hắn ôm cô, cô cảm thấy rất thoải mái thôi, rất có cảm giác an toàn, bờ vai rắn chắc kia rất vững chãi.
- Em đừng uống thốc tránh thai nữa!
Câu nói của hắn khiến cô giật mình, hắn biết sao? Đúng là cô đã uống Tђยốς tгáภђ tђคเ, vì cô sợ mang thai sẽ gây lại rất nhiều phiền phức.
- Anh muốn có con! Có con rồi chúng ta sẽ hạnh phúc hơn! Có con rồi anh sẽ không phải lo em bị người khác ςướק mất nữa...
Giọng hắn nghe êm tai như tiếng đàn dương cầm vậy, rất dịu dàng.
Cô hình như... đã yêu... hắn từ lúc nào không hay rồi! Cô cũng muốn trải qua cảm giác... làm mẹ một lần...
Nhưng mà...
Cảm giác cấn lòng này là sao?
- Anh yêu em!
Cô hơi bối rối khi nghe câu đó, đây là lần thứ 3 hắn nói vậy rồi!
- Em...
Cô ngập ngừng, dường như không dám nói điều gì đó.
Không gian đang yên tĩnh bỗng bị dập tắt bởi một tiếng điện thoại.
( Havana, oh na na, half of my heart is in havanana~...)
- Alo, mẹ hả!
Cô hốt hoảng ngồi dậy, nghiêm chỉnh lại nghe điện thoại, hắn thấy vậy cũng ngồi dậy theo, cơ thể vẫn không chịu rời khỏi cô, bàn tay to lớn rờ mó trong chiếc áo sơ mi cô đang mặc kia, khuôn mặt thì vùi vào cổ cô, trông nũng nịu như một chú mèo.
Bên kia điện thoại phát ra một tiếng nói vô cùng nhẹ nhàng.
- Nghe nói con và con rể đang sống chung với nhau phải không? Hí Hí!
Ha Ha! Con rể sao? Thì ra...là thông đồng với nhau trước! Hay lắm...
- Mẹ nói con rể nào! Con vẫn đang sống một mình mà!
Hắn nãy giờ vẫn chăm chú nghe, ánh mắt nổi lên một tia không hài lòng, cúi đầu cắn vào chiếc cổ trắng nõn nà của cô, tỏ ý cảnh cáo!
- Đau...!
Cô sờ cổ mình, bàn tay tiện thể đẩy mặt hắn ra.
Mẹ cô sốt ruột hỏi.
- Con bị sao thế?
- Bị chó điên cắn đấy mẹ!
Hắn lại ngoặm thêm phát nữa, lần này lại là chỗ khác.
Dám nói hắn là chó điên, cắn khắp người em luôn!
- Này, con chó hư kia!
Cô hét lên, đẩy hắn ra xa, làm như vậy hắn càng thích đùa giỡn trên người cô hơn.
- Sao con lại nuôi chó điên trong nhà vậy?
Mẹ cô lo lắng hỏi, ai đời con gái mới lớn lại đi nuôi chó điên trong nhà chứ!
- Dạ, con quen rồi! Nuôi nó...rất thú vị...
Cô ngập ngừng nói tiếp, cánh tay to lớn vẫn không ngừng mò mẫm.
- A ~ Này, đừng quậy! Chị thương!
Cô nịnh hắn như sủng vật của mình, bàn tay nhỏ xoa xoa đầu hắn.
Hắn tức giận, dựt chiếc điện thoại kia, dám coi hắn là sủng vật, cho cô biết thế nào là lợi hại.
- A lo, mẹ hả, là con, Trần Phong đây!
- Ô hô! Là con rể yêu quý đó hả?
- Dạ vâng!
Hắn vui vẻ trả lời, dường như hai từ "con rể" làm hắn rất hài lòng.
- Đêm qua...hai đứa...rất nồng nhiệt phải không?
Hắn khẽ liếc cô, rồi cười mỉm, cô ngơ ngác không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
- Còn hơn cả nồng nhiệt đó mẹ!
Bên kia vang lên tiếng cười khanh khách tỏ vẻ rất hài lòng, vui sướng.
- Nhanh nhanh có con nha, mẹ không chờ nổi nữa đâu!
Bà dùng giọng nói đầy ngọt ngào, bà rất thích có cháu mà cô thì không chịu sinh con, làm bà phiền lòng vô cùng.
Hắn lại liếc qua nhìn Yên Yên một cái, đôi môi mỏng lại nhếch lên vẻ gian tà.
- Dạ vâng, Yên Yên đã đồng ý rồi, không chừng bây giờ trong bụng Yên Yên đã có giọt máu của con rồi! Mẹ yên tâm!
Cô tức giận với tay giựt lại điện thoại nhưng vô dụng.
- Em nói hồi nào?
Cô thét lên, gương mặt đỏ ửng như trái cà chua.
- Ha ha, con rể làm mẹ rất ưng nha! Ngày mai nhớ về thăm ba mẹ nha! Mẹ sẽ chờ mấy đứa!
- Vâng, ngày mai bọn con sẽ đúng giờ!
Bên kia điện thoại dập máy, hắn để điện thoại trên bàn, ánh mắt hoang dã quay sang nhìn cô.
Cô sợ hãi lùi về phía sau, ánh mắt hắn không ổn tí nào, cô nên rời khỏi đây bây giờ thì hơn.
Bước chân tính chạy nhưng lại bị chặn lại, rồi cả tấm thân bé nhỏ bị hắn đè lên.
- Anh làm gì thế?
Cô đỏ mặt, che phần иgự¢ lại, tránh cho tên biến thái lại làm bậy.
Hắn khẽ nhếch môi cười đểu, nụ cười đó khiến cô cảm thấy sống lưng vô cùng lạnh.
- Tạo ra bảo bối!
- Cái...cái gì?
Cô hét lên, cái tên xấu xa này, đêm qua chưa thỏa mãn sao? Sao tinh lực hắn mạnh quá trời vậy!
- Không được, đừng...đừng mà!
Máu sói trong người hắn đã sôi sùng sục nãy giờ, nhờ mẹ vợ mà hắn đã có cớ để thực hiện ý đồ xấu xa này...
- Mẫu thân đại nhân đã căn dặn phải để em có em bé, mà anh nghĩ 1 lần không đủ!
Cô hốt hoảng, gương mặt vô cùng xấu hổ, cái tên biến thái này...
- Không được! Anh không được tiến lại gần em!
- Đã quá trễ rồi, phu nhân!
Hắn mạnh mẽ chồm lấy cô, còn cô uất ức nhìn hắn ăn thịt mình...
- Đừng mà....!
Tiếng kêu của cô phát dài thật dài...
Nhưng cô không hề biết, căn nhà này cách âm vô cùng đặc biệt, dù có là hét khàn cả cổ họng, cũng chẳng ai nghe...
- Á...! Đừng mà! Tên đại ác ma kia....!!!
Thịt lại lên thớt thôi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc