Vợ Ơi! Động Phòng Nào! - Chương 12

Tác giả: Thanh Hoài

Cô đang rung động vì hắn sao???
Hắn vẫn ôm chặt eo cô, hít một hơi dài mùi hương thơm của oải hương trên người cô, khiến hắn lại có cảm giác rạo rực trong lòng. Ham muốn chiếm hữu lại trỗi dậy.
Từ ngày lấy cô, hắn không hề quan hệ với một người phụ nữ nào cả, bởi vì hắn...
- Anh yêu em.
Câu nói của hắn làm cô sững sờ, bất động một vài giây...
Hắn nói...nói yêu cô...ư?
Có thật vậy không? Lúc trước hai người ℓàм тìин hắn cũng đã nói câu đó...
Tên ác ma này yêu cô sao?
Trời ơi trái tim cô sắp không kiểm soát nổi nữa rồi.
Còn cô thì sao? Cô có yêu hắn không?
Hắn thấy cô bất ngờ đâm ra ngẩn ngơ, nên bàn tay không ngoan ngoãn bắt đầu....sờ soạng khắp cơ thể cô.
Cô chợt tỉnh ra, ngay lập tức đẩy tên biến thái ra.
- Chúng ta làm đám cưới đi!
Hắn bá đạo tuyên bố khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
- Anh...đang đùa tôi phải không? Nếu như đùa thì xin hãy dừng lại! Tôi không hề vui 1 tí nào!
Cô lạnh lùng từ chối, loại người như hắn ta có thể ngủ với rất nhiều người thì làm sao có thể chung thủy với một mình cô chứ! Nực cười! Cô sẽ không thể chịu đựng được khi mình bị cắm sừng đâu! Tất cả nên kết thúc rồi!
Đừng đi quá giới hạn của nó!
Hắn chau mày lại tỏ vẻ không vui, biết bao nhiêu người hằng mong ước được làm vợ hắn, nhưng cô lại hết lần này đến lần khác đều từ chối hắn, rốt cuộc là tại sao? Hắn thiếu điều gì chứ? Đẹp trai! Tài giỏi! Có chức quyền! Là giấc mơ của mọi cô gái cơ mà!
Từ trước tới giờ điều hắn muốn đều phải nhất định có được, nếu không hắn sẽ phá hủy nó...!
Chẳng lẽ hắn không bằng cái tên vừa nãy sao! Cái tên ૮ɦếƭ tiệt đó, chẳng lẽ em thích hắn sao?
Hắn hung hăng ôm lấy cô, đôi tay to lớn xé toạc váy ngủ của cô ra.
Cô bị một phen chấn động.
Anh ta bị điên rồi!
Cô dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng tất cả đều vô dụng.
- Anh bị điên hả!
Cô thét lớn vào mặt hắn. Mạnh mẽ bế cô ném lên giường.
Bàn tay тһô Ьạᴏ nắm chặt rõ cô, tay còn lại xé toạc chiếc áo lót kia, để lộ đôi bồng đào căng mọng, khiến dã thú như hắn phải thèm thuồng.
- Mau buông tôi ra!
Cô giận dữ về hành vi điên cuồng của hắn, hét lớn đẩy mạnh hắn ra.
Hắn không quan tâm tiếp tục cắn xé nụ hoa đào của cô, khiến cô đau đớn.
Hàng lệ khẽ rơi lăn dài trên gò má của cô.
- Làm ơn... buông tôi ra....hức...hức...
Cô đau đớn đến tột cùng, cô còn tưởng hắn sẽ thật lòng yêu cô chứ, không ngờ...cũng chỉ là gã đàn ông bạc tình thôi...
Hắn đau đớn, hắn rất sợ nhìn thấy phụ nữ khóc, nhất... là người phụ nữ hắn yêu.
Hắn dừng lại, khẽ lau giọt nước mắt kia đi.
- Anh xin lỗi, bởi vì anh quá yêu em thôi! Nhìn thấy thằng đàn ông khác ôm eo của em anh đã không chịu nổi rồi! Anh xin lỗi!
Hắn đột ngột hạ giọng, ánh mắt dịu dàng bất ngờ khác hắn với ánh mắt dã thú lúc nãy.
Đêm qua hắn chỉ im lặng ôm cô ngủ, đó là lần tiên cô thấy hắn như thế, rất đáng thương, chẳng lẽ hắn yêu cô thật?
Cô cũng có chút cảm giác động lòng đối với hắn... Cô sợ...nếu cô yêu hắn
rồi....hắn sẽ bỏ cô đi thì sao???
Cô sẽ là người đau khổ nhất!
Đang mải ngẩn ngơ trên đường, bỗng một tiếng bíp còi vang lên từ phía xa xa. Cô giật mình quay lại, một chiếc xe hơi sang trọng màu đen, chắc giá trị của nó không hề nhỏ đâu!
Chiếc xe này là Lamborghini màu đỏ có trị giá gần 2 triệu USD tương đương hơn 40 tỉ VNĐ.
Rốt cuộc là ai vậy! Cô rất tò mò!
Kính cửa xe dần dần mở ra, để lộ một khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, mái tóc đen được chau chuốt kĩ càng, đôi mắt hiền dịu nhìn cô.
Cô bất ngờ che miệng lại, không dấu nổi sự bất ngờ.
- Tiểu Yên, lâu rồi mới gặp em đó, trông em ngay càng xinh đẹp đó nha!
Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng đó là...
- Tiền bối!
Người này là Dương Lâm, lúc trước là tiền bối của cô khi còn học ở trường đại học, đồng thời cũng là mối tình đầu của cô. Anh ấy nổi tiếng là dịu dàng, nụ cười toả đầy nắng, khiến tim cô xao xuyến ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng...
Đến khi cô bắt đầu yêu anh thì anh lại đi du học...
Điều đó khiến cô rất buồn, sau này điều tra được thì ra nụ cười đó không chỉ dành riêng cho mỗi mình cô, làm cô tưởng rồi động lòng yêu...
Nhưng giờ thì anh quay lại rồi...
Tình cảm năm nào cô dành cho anh, giờ đây...còn không???
----
- Em đang đi đâu vậy?
Anh vừa lái xe vừa ân cần hỏi cô.
- À...em đang đi chợ mua ít đồ ăn...
Anh mỉm cười nhìn cô.
- Em vẫn khoẻ chứ! Nhìn em đẹp vậy chắc không phải đã có chủ rồi chứ?
Câu hỏi của anh khiến cô đỏ mặt.
- Không có! Còn...còn anh...
Cô ngượng ngùng hỏi.
- Anh cũng vậy! Anh thì có thích một người từ rất lâu rồi mà chưa có dịp tỏ tình!
Anh vui vẻ chia sẻ.
Câu nói đó của anh khiến cô hơi ngộp thở, thì ra...anh ấy có... người trong mộng rồi!
- Chắc...cô ấy...xinh đẹp lắm....
Cô ngập ngừng nói, cố gắng kiềm chế nước mắt không được rơi.
Anh nhìn cô rồi lại cười, đúng là nụ cười đó rồi, nụ cười mãi không thuộc về cô.
- Em...đang tự khen chính mình sao?
Anh bất giác xoa đầu cô, khiến cô đỏ bừng mặt.
Anh ấy...nói vậy là sao?
- Anh thích em! Có thể em không biết nhưng anh thích em từ rất lâu rồi! Cô bé ngốc của anh à!
Hả! Cô...cô bé ngốc!
Trời ơi ngại ૮ɦếƭ mất thôi, thì ra anh ấy...cũng... thích mình.
Vậy là... Mình không phải đơn phương rồi!!!.
- Ý em sao? Làm bạn gái anh nha, tiểu Yên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc