Trang Vệ ngồi trong quán cà phê, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Tô Nhạc đang bước xuống xe taxi, một thời gian không gặp, vẻ mặt Tô Nhạc dường như tốt hơn rất nhiều, trang phục đơn giản cộng với tinh thần phấn chấn, có chút rực rỡ chói mắt.
Sau đó, cô đẩy cửa kính của quán cà phê, bước vào, không nhanh không chậm đi về phía anh, trên mặt không có tức giận hay khổ sở mà anh đã tưởng tượng, chỉ có hờ hững.
Anh uống một ngụm cà phê, cảm thấy đắng ngắt.
"Một cốc cà phê Lam Sơn, cảm ơn." Tô Nhạc gọi một cốc cà phê, ngồi xuống đối diện Trang Vệ, trên mặt mang theo một nụ cười khách sáo: "Chúc mừng." Nếu đối phương đã gửi thi*p mời cho mình thì cô cũng nên có phong độ mà nói một câu chúc mừng, còn nếu Trang Vệ tưởng cô sẽ khóc lóc như nữ chính trong tiểu thuyết thì anh ta phải thất vọng rồi.
"Cảm ơn." Đầu lưỡi hơi tê tê, Trang Vệ cảm thấy hai chữ này như dính vào nhau, mơ hồ không rõ: "Anh cứ nghĩ em sẽ không đến."
"Tôi ngủ trưa rất ngon, hôm nay lại không đi làm, ra ngoài một chút cũng không sao." Tô Nhạc cười cười nhưng chẳng có mấy vui vẻ.
Trang Vệ nhìn Tô Nhạc ở trước mặt, hai gò má hồng hào, cử chỉ tự nhiên, không có một chút ngại ngùng, giống như hai người chưa bao giờ là người yêu của nhau, trong lòng anh có chút khổ sở, không nhịn được mà mở miệng: "Tô Nhạc, em thật sự không thèm để ý chút nào sao?"
"Để ý cái gì?" Tô Nhạc nhếch khóe miệng: "Trang Vệ, ba ngày sau anh sẽ đính hôn, đừng làm ra vẻ không được như ý, cuộc sống không phải một bộ phim truyền hình, sẽ không có nhiều người phụ nữ ngu ngốc bằng lòng diễn kịch với anh, dáng vẻ này là có lỗi với vợ tương lai của anh, cũng làm tôi rất chán ghét, đừng coi phụ nữ là con mèo nhỏ, dùng hai ba câu nói là có thể dụ tới dụ đi, anh làm như vậy tôi sẽ nghi ngờ mắt mình trước đây có vấn đề."
"Em nhất định phải nói trắng ra như vậy sao?" Sắc mặt Trang Vệ rất khó coi, nụ cười cũng không duy trì được nữa: "Chỉ cần em nói một câu, anh sẽ lập tức hủy lễ đính hôn."
Tô Nhạc chưa bao giờ biết thì ra Trang Vệ lại thích đóng phim như vậy, loại lời thoại máu chó này anh ta cũng có mặt mũi để nói ra. Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ đưa cà phê tới, cô uống một ngụm xong mới cảm thấy tỉnh táo lại: "Anh đính hôn hay không có liên quan gì tới tôi?"
Sắc mặt Trang Vệ hoàn toàn biến thành màu tro xám, anh cúi đầu cười đau khổ: "Anh đã biết dù thế nào em cũng sẽ không tha thứ cho anh, hôm nay tại anh thất lễ."
Tô Nhạc im lặng không nói gì, trước mặt Trang Vệ, cô đã không còn gì để nói nữa.
"Ngày đó, sau khi em đi, anh đã biết là hết rồi, em là một người đầy kiêu ngạo, anh không kiên định được như Ngụy Sở, cũng không thể tìm được vị trí chính xác của em khi em cần đến anh, vì vậy, những người cùng trường gọi Ngụy Sở là đại thần có lẽ cũng có lý do, ít nhất anh ta tự tin hơn anh, cũng biết làm thế nào để có thể ở cùng em hơn anh." Trang Vệ đưa thi*p mời tới trước mặt Tô Nhạc: "Hôm nay anh đã gặp Ngụy Sở."
Tô Nhạc ngẩng đầu nhìn anh một cái, khóe môi giật giật.
Thấy phản ứng này của Tô Nhạc, anh lập tức biết, Tô Nhạc quan tâm tới Ngụy Sở, trong lòng càng thêm khó chịu: "Anh ghen tị với anh ta, chỉ là, em ở bên anh ta, quả thật sẽ hạnh phúc hơn ở bên anh, Tô Nhạc, anh thiếu em một câu thật xin lỗi."
Bàn tay cầm cốc cà phê của Tô Nhạc khẽ run lên, cà phê trong cốc hơi lay động, lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên có vẻ vô cùng chói tai, cô nhận điện thoại.
"Ngụy Sở gọi tới à?" Trang Vệ đã biết còn cố hỏi.
"Ừ, anh ấy tới đón tôi đi ăn cơm." Tô Nhạc uống một ngụm cà phê, đúng là cô không thích mùi vị của cà phê.
Trang Vệ cười khổ một lần nữa, lại không biết còn gì có thể nói, xem ra anh không có cơ hội mời Tô Nhạc một bữa cơm rồi.
Không lâu sau, anh thấy Ngụy Sở dừng xe bên ngoài quán cà phê, sau đó tao nhã bước vào cửa, không ít cô gái bắt đầu lén nhìn anh ta. Người đàn ông này dường như luôn là tiêu điểm của đám đông, trước đây là như vậy, bây giờ cũng vậy, hôm nay Tô Nhạc đã ở bên anh ta, anh còn gì để nói nữa.
"Cậu Trang, lại gặp mặt rồi." Ngụy Sở gật đầu với Trang Vệ, sau đó quay đầu nói với Tô Nhạc: "Xe dừng ở bên ngoài, chúng ta đi thôi."
Tô Nhạc đặt cốc cà phê uống chưa được bao nhiêu xuống, cầm lấy thi*p mời trên bàn đưa cho Ngụy Sở: "Nhận giúp em với." Cô đứng dậy định đi, khi đang xoay người đột nhiên nhớ đến cái gì đó, lại quay đầu nhìn về phía Trang Vệ: "Ba ngày nữa tôi sẽ đến, mặt khác, ba chữ kia, tôi nhận." Nói xong, cô cùng Ngụy Sở ra khỏi quán cà phê.
Sau khi lên xe, Ngụy Sở thầm nghĩ, "anh yêu em" và "thật xin lỗi" đều là ba chữ, không biết Tô Nhạc đã nhận câu nào? Lén nhìn Tô Nhạc ngồi ở ghế phó lái, Ngụy Sở bất mãn nghĩ trong lòng, tên Trang Vệ này không phải sắp đính hôn rồi sao, còn không chịu ngồi yên đi!
Ngoài cửa quán cà phê, Trang Vệ nhìn xe của Ngụy Sở đi xa dần, cuối cùng vẫn mắc phải một chứng bệnh tinh thần không có thuốc chữa, đó là hối hận.
Chính tay anh đã chôn vùi tình cảm này, mùi vị của sự hối hận, cuối cùng đã phải nếm trải.