Bạn học Tô rất bình tĩnh
Trong thời khắc mọi vật đều tĩnh lặng này, Tô Nhạc ૮ɦếƭ lặng nhìn người đàn ông đang cầm cổ tay mình, người này có vẻ cao hơn một mét tám, cơ thể rắn chắc, ngũ quan cân đối, mặt mày tuấn tú, đáng tiếc ánh mắt này nhìn thế nào cũng có cảm giác đào hoa, đồ tây trên người theo thẩm mỹ của cô thì rất vừa người, hơn nữa giá trị nhất định không nhỏ, ít nhất cũng không phải loại một trăm tệ ba bộ bán ngoài vỉa hè. Đây là một người đàn ông có tài có mạo, sau khi suy nghĩ ba giây, vẻ mặt Tô Nhạc bình tĩnh chọc chọc móng vuốt bị tình nghi là đang ăn đậu hũ của mình, vội vàng ho một tiếng, nói: "Anh là..."
"Anh Ngụy!" Lý Huyên Nhiễm ngạc nhiên nhìn Ngụy Sở đứng bên cạnh Tô Nhạc, lại nhìn vẻ mặt ngây ra của mọi người xung quanh, Tô Nhạc qua lại với anh Ngụy từ khi nào? Không đúng, thẩm mỹ của anh Ngụy từ khi nào lại rớt thảm hại như thế? Để ý Tô Nhạc thì không nói làm gì, nhưng sao lại có thể dùng cách thức máu chó như thế để lên sàn?
Lý Huyên Nhiễm tiện tay cầm lấy một quả quýt bên cạnh, bình tĩnh bóc vỏ, thế giới này biến hóa quá nhanh, cô đã già rồi.
Khi Trang Vệ nhìn thấy Ngụy Sở cầm tay Tô Nhạc, sắc mặt biến chuyển, hắn biết Ngụy Sở, khi hắn mới vào trường, Ngụy Sở chính là chủ tịch hội sinh viên của trường, khi đó, Ngụy Sở đã là một nhân vật phong vân, sau này, khi Ngụy Sở đã tốt nghiệp, hắn trở thành chủ tịch hội sinh viên, nhưng vẫn có không ít người nhắc tới Ngụy Sở.
Đối với nam sinh mà nói, Ngụy Sở chính là đối tượng để bọn họ vừa hâm mộ vừa đố kị, nhưng trong lòng, Trang Vệ không thích Ngụy Sở, bất cứ ai đã quen ở trên mọi người cuối cùng lại bị so sánh với người khác, điều này làm cho người ta không vui nổi.
Tuy Tô Nhạc không nói gì, nhưng mọi người ở đây không còn dùng ánh mắt thương hại nhìn cô nữa, mà là đủ loại ao ước, ghen tị.
"Anh Ngụy, không ngờ lại gặp anh ở chỗ này." Trang Vệ đứng lên, khóe miệng luôn mỉm cười, vươn tay: "Đã lâu không gặp, anh Ngụy vẫn phong độ như trước."
Ngụy Sở lễ độ bắt tay với Trang Vệ, rồi lại lễ độ hỏi: "Cậu là?"
Nụ cười trên mặt Trang Vệ cứng đờ, hắn vào đại học A được hai tháng đã trở thành một trong những nhân vật nổi tiếng, không ngờ tới lúc này Ngụy Sở lại hỏi trực tiếp như thế, khiến cho hắn khó xử: "Anh Ngụy nay đã là tinh anh trong giới doanh nhân, không nhận ra tôi cũng là chuyện thường, cho phép tôi tự giới thiệu, tôi là đàn em học dưới anh hai khóa, tên Trang Vệ."
"A, thì ra cậu chính là cậu đàn em Trang đó." Ngụy Sở buông tay Trang Vệ ra, lập tức cúi đầu nhìn về phía Tô Nhạc: "Muốn uống gì không, anh đi lấy cho em."
Lý Huyên Nhiễm nhét một quả quýt vào miệng, không nhịn được cảm thán, Trang Vệ này đứng trong bọn họ coi như có thể là một nhân tài, nhưng đứng trước mặt đàn anh Ngụy, chỉ có thể thất bại thảm hại, nhìn sắc mặt xấu xí của Lâm Kỳ, Lý Huyên Nhiễm cười nhạt, thật là một ả đàn bà ngu xuẩn, tạo thể diện của mình bằng đàn ông, không biết vừa mới náo loạn đã mất hết mặt mũi. Trận đấu này, cả Lâm Kỳ và Trang Vệ đều thua đến nhục nhã. Cô lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Nhạc, thở dài lắc đầu, cô vĩnh viễn không thể trông cậy vào khả năng đối phó với đàn ông của Tô Nhạc, cho dù người đứng bên cạnh Tô Nhạc lúc này là anh Ngụy, vẻ mặt Tô Nhạc cũng sẽ thật bình tĩnh, nói chính xác phải là vẻ mặt ૮ɦếƭ lặng.
Thật là một cô gái có phúc mà không biết hưởng, Lý Huyên Nhiễm oán hận ăn một múi quýt.
Tô Nhạc không hiểu vì sao nhân vật phong vân của trường này lại đột nhiên giúp mình, nhưng cô không phải người không thức thời, cho dù lúc này không biết mục đích của đối phương, cô cũng sẽ không làm người vừa giúp mình khó xử, cô cười cười với Ngụy Sở: "Tôi không khát, cảm ơn." Nói xong, cô cầm lấy túi xách của mình trên sô pha: "Mọi người nói chuyện đi, tôi vào nhà vệ sinh một chút."
Ngụy Sở nhìn theo bóng lưng Tô Nhạc, để hai tay vào trong túi quần, ngồi xuống một bên của chiếc sô pha đôi, rất nhanh đã có bạn học tới chào hỏi, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.
"Thì ra Tô Nhạc quen biết anh Ngụy nha." Lâm Kỳ nửa cười nửa không nhìn Ngụy Sở đang bị bạn học vây quanh, trong mắt có chút lo lắng, Tô Nhạc luôn luôn như vậy, bất cứ khi cô cho rằng mình đã thắng, cô ta lại đá mình một cú thật đau.
Tô Nhạc, Tô Nhạc! Lâm Kỳ oán hận trong lòng, đứng lên, ra khỏi phòng, đi về phía nhà vệ sinh ở bên cạnh.
Bước vào cửa nhà vệ sinh, Tô Nhạc mới chính thức thở dài một hơn, cô nhìn chính mình trong gương, bề ngoài tuy không quá tệ nhưng cũng không khuynh quốc khuynh thành, nếu nói Ngụy Sở kia vừa gặp mình đã yêu, trong lòng thương tiếc nên mới giải cứu mình khỏi cảnh khốn cùng, chi bằng bảo cô tin ngay lúc này ra cửa, mua một tấm vé số là có thể trúng năm trăm vạn tệ.
Mở túi xách, lấy điện thoại định gọi cho Trần Nguyệt, lại thấy Lâm Kỳ đi vào, trong không gian nhỏ này, Tô Nhạc mặc kệ Lâm Kỳ, xoay người định đi ra.