Chúng ta hãy thử xem đi
Chuyện cổ tích về hoàng tử và cô bé lọ lem kết thúc ở lần thứ hai bọn họ gặp nhau, ai biết cuộc sống sau này của hoàng tử và cô bé lọ lem sẽ như thế nào.
Trầm Khai vừa nói ra như vậy, vẻ mặt Tô Nhạc khẽ thay đổi, nhưng Ngụy Sở vẫn duy trì phong độ: "Cảm ơn tổng giám đốc Trầm nhắc nhở, cho dù ngài không nói tôi vẫn sẽ chăm sóc cô ấy thật cẩn thận."
Tô Nhạc nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Ngụy Sở, anh có cần phải đồng ý một cách thuận miệng như thế không?
Trầm Khai nghe ra trong lời nói của Ngụy Sở có sự che chở Tô Nhạc và vẻ bất mãn đối với mình, ông cười khổ một cái, không biết nên vui mừng hay nên cảm thấy xấu hổ. Đối với Tô Nhạc mà nói, ông chỉ là một người cha xa lạ và vô trách nhiệm mà thôi, những lời ông vừa nói quả thật chẳng có bao nhiêu tư cách, còn Ngụy Sở dùng thái độ đó đối với ông cũng không trách được.
Ông cũng hơi cảm thấy may mắn vì Ngụy Sở dùng thái độ đó với ông, ít nhất điều đó cũng chứng tỏ Ngụy Sở thật lòng quý trọng Tô Nhạc.
"Nữu Nữu, năm đó bố..." Trong lòng Trầm Khai vô cùng hối hận, nếu năm đó ông không ly hôn với Tô Nguyễn Tú, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều, có con gái giỏi giang, có người vợ dịu dàng, năm đó ông phát điên thế nào mới biến chính mình thành bộ dạng thế này ?
Tô Nhạc uống một ngụm cà phê, hơi đắng, cô cười dửng dưng: "Chuyện năm đó của ông và mẹ tôi, tôi không có tư cách bàn luận, đáng tiếc hiện giờ ông lại không có tư cách tìm mẹ tôi ôn lại chuyện ngày xưa nữa, ông cứ đi làm sếp lớn của ông đi, tôi và mẹ tôi sống rất tốt, mời ông đừng tới quấy rầy."
Khóe môi Trầm Khai run run, nhìn vẻ mặt con gái không vui không giận trước mặt, không cách nào nói ra lời.
"Buổi tối tôi còn có việc phải làm, hoan nghênh tổng giám đốc Trầm hợp tác với Bách Sinh chúng tôi trong tương lai." Tô Nhạc gật đầu, đứng lên, đi tới quầy bar thanh toán.
Ngụy Sở nhìn bóng lưng Tô Nhạc, ánh mắt hướng về phía vẻ mặt chán nản của Trầm Khai: "Ông Trầm, tôi cũng phải đi rồi, xin lỗi không tiếp chuyện được."
Lẻ loi ngồi lại bàn uống cà phê, Trầm Khai lấy tờ chi phiếu có rất nhiều nếp nhăn kia ra, con số mười vạn phía trên khiến đáy lòng ông run rẩy, ông đã hỏi thăm về lý lịch của Tô Nhạc, cô mới tốt nghiệp hơn một năm trước, vào làm trong một công ty liên doanh, sau đó lại vì bị đồng nghiệp sao chép đồ án mà từ chức, tiếp đó lại chia tay với cậu chủ nhà họ Trang, cuối cùng tới làm ở công ty đồ uống Bách Sinh này, trong thời gian ngắn như thế, Tô Nhạc tìm đâu ra mười vạn tệ để trả cho tổng giám đốc Kim Sở?
Tính cách Nữu Nữu thật giống mẹ, Trầm Khai thở dài, lại bỏ tờ chi phiếu nhăn nhúm vào trong túi áo, chậm rãi bước ra khỏi quán cà phê.
Xe chạy tới bên dưới nhà trọ, Ngụy Sở giúp Tô Nhạc mở cửa xe, khi cô đang xuống xe, anh đột nhiên nói: "Tô Nhạc, chúng ta hãy thử xem sao đi."
Tô Nhạc dừng bước, quay đầu nhìn Ngụy Sở đang đứng bên cạnh chiếc xe, nhướng mày: "Thử?"
Ngụy Sở gật đầu: "Thử xem anh có thể làm bạn trai em hay không, anh bằng lòng có thời gian thử việc, thời hạn ngắn hay dài do em quyết định."
"Trước khi thử việc không phải nên phỏng vấn sao?" Vẻ mặt Tô Nhạc không có gì khác thường, giống như chỉ đang nói đến chuyện thời tiết.
"Như anh mà còn cần phỏng vấn à?" Ngụy Sở triệt để phát huy sở trường da mặt dày vô địch của đàn ông: "Anh có thể lái xe, có thể khiêng gạo, có thể trải giường, cũng có thể lau nhà, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, em muốn anh đi hướng Đông, anh sẽ không đi hướng Tây, em muốn ra ngoài mua sắm anh sẽ đi cùng em, tuyệt đối là người bạn trai tốt nhất được các tạp chí tuyển chọn."
Tô Nhạc ngẩn người, không ngờ một người như Ngụy Sở cũng có thể nói được những điều như vậy, một lát sau cô mới cười khúc khích ra tiếng, vẫy tay: "Lại đây em bảo."
Ngụy Sở bước mấy bước tới trước mặt Tô Nhạc, cô khoanh hai tay trước иgự¢, dáng vẻ rất soi mói, nhìn từ trên xuống dưới: "Ừ, thân thể khỏe mạnh, tuổi vừa tầm, dáng dấp cũng được."
"Anh đang hưởng ứng lệnh triệu tập làm bạn trai, không phải hưởng ứng lệnh triệu tập gia súc." Ngụy Sở để kệ Tô Nhạc quan sát, mặc dù bị lời nói của cô công kích nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên, nét mặt cũng không có vẻ thẹn quá hóa giận.
Tô Nhạc thoáng rung động trong lòng, đột nhiên cười nói: "Được." Nói xong, cô xoay người lên lầu.
Ngụy Sở chưa kịp phản ứng xem chữ "được" kia có ý gì, khi không còn thấy bóng dáng Tô Nhạc nữa mới chợt hiểu ra, anh vui mừng lấy điện thoại ra, gọi tới số một người bạn: "Đêm nay mấy anh em ra ngoài uống một ly, tớ mời."
Ngắt máy, Ngụy Sở vui rạo rực nghĩ, cách mạng cuối cùng cũng có kết quả rồi, rốt cuộc cũng thành công được một nửa, thật đáng mừng, cảm ơn ông trời.
Khác với sự vui mừng không biên giới của Ngụy Sở, tâm trạng Tô Nhạc vô cùng phức tạp, cô đã qua cái tuổi chỉ cần vài câu dỗ ngon dỗ ngọt là có thể rung động, Ngụy Sở đối với cô rất tốt, cũng rất săn sóc, lúc đầu cô không suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng không ngốc đến mức đến giờ còn không nhận ra tình cảm của anh. Cô không hiểu vì sao nhân vật ưu tú như Ngụy Sở lại chú ý tới một người không tính là xuất sắc như cô, thậm chí còn ngoan ngoãn nghe lời cô.
Chuyện cổ tích về hoàng tử và cô bé lọ lem kết thúc ở lần thứ hai bọn họ gặp nhau, ai biết cuộc sống sau này của hoàng tử và cô bé lọ lem sẽ như thế nào. Ngụy Sở được coi là hoàng tử trong lòng phụ nữ, Tô Nhạc cô tuy không phải cô bé lọ lem nhưng cũng chẳng với được tới đẳng cấp công chúa.
Cô đã từng do dự, đã từng giả vờ như không biết, nhưng cô không phải người con gái không dám yêu không dám hận, chỉ là, tiêu chuẩn về đàn ông của cô dựa trên thái độ đối với cuộc sống ổn định sau này, Ngụy Sở đúng là có ưu điểm về cuộc sống ổn định này, nhưng cũng còn rất nhiều ưu điểm thu hút những người phụ nữ khác.
Hoặc là trói người đàn ông này đem về nhà mình, hoặc là để người phụ nữ khác câu anh ta đi, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp, nhưng khi nghe thấy Ngụy Sở nói bằng lòng có thời gian thử việc, cô cũng hạ quyết tâm. Nếu sau này cô và Ngụy Sở chia tay, cô sẽ không tìm tới cái ૮ɦếƭ, mà nếu Ngụy Sở thật sự yêu cô, chính cô cũng có cảm tình với anh, vậy thì không thể để cho người phụ nữ khác trục lợi.
Cứ như vậy đi, đây là để thử Ngụy Sở, cũng là để thử chính mình.