Tô Nhạc không hiểu vì sao Lâm Kỳ lại nói một câu như thế, giống như đang đóng phim truyền hình vậy, cô ngẩn người ra rồi mới nói: "Tôi không có hứng thú với chuyện của Trang Vệ."
"Buổi sáng thức dậy anh ấy vô thức gọi tên cô, thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc cũng gọi tên cô." Lâm Kỳ nói đến đây, ánh mắt thoáng vẻ không cam lòng: "Tôi thích anh ấy năm năm, từ khi bắt đầu vào đại học đến nay, tôi đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, vì sao anh ấy lại cứ nhớ tới một con người vô tâm như cô?"
Tô Nhạc vẫn yên lặng như trước, cô thích Trang Vệ, nhưng lại không thể chịu nổi kiểu phản bội này, cô vô cùng chán ghét kiểu phản bội này, thậm chí sự chán ghét đó còn lớn hơn cả tình yêu ở trong lòng, cô chưa bao giờ đặt tình yêu ở vị trí đầu tiên, vì vậy, khi bị tổn thương, cô vẫn có thể lành lặn bỏ đi.
Nếu Trang Vệ yêu cô, vì sao lại ở bên Lâm Kỳ? Cô cười trào phúng: "Tôi và cô chỉ là một bông hồng trắng và một bông hồng đỏ mà thôi, ai ở bên cạnh Trang Vệ thì mới có thể nói đó là vết muỗi đốt hay là hạt cơm. Người Trang Vệ yêu nhất chỉ có chính anh ta, chẳng nhẽ cô còn không hiểu, sau này tôi không muốn nói về con người này nữa."
Viền mắt Lâm Kỳ đỏ lên, cũng bật cười, không biết đang cười Tô Nhạc hay cười chính cô ta: "Có lẽ cô là một bông hồng trắng, nhưng tôi chưa bao giờ là một bông hồng đỏ, tôi chỉ là đối tượng chơi đùa của Trang Vệ mà thôi, hiện giờ thế này cũng là đáng đời."
Tô Nhạc thấy cô ta như vậy, dời ánh mắt: "Cô không nên nghĩ nhiều, tôi phải đi đây."
Nhìn Tô Nhạc đi xa, Lâm Kỳ đột nhiên cao giọng nói: "Tô Nhạc, bố cô ở ngay thành phố này, cô có biết không?"
Tô Nhạc dừng bước một chút, một lát sau lại tiếp tục đi về phía trước, giống như không nghe thấy Lâm Kỳ nói gì.
Ngụy Sở lại quay đầu liếc nhìn Lâm Kỳ, nhìn thấy trong mắt đối phương không có vẻ gì đang nói dối, anh quay đầu nhìn về phía Tô Nhạc, chỉ nhìn thấy vẻ mặt không chút biểu cảm nào của cô.
Mọi người đã chơi chán đều tự chuẩn bị về nhà, Tô Nhạc ôm ba con thú bông, một to hai nhỏ, lên xe của Ngụy Sở, trong đầu vang lên câu nói kia của Lâm Kỳ, cô biết Lâm Kỳ không nói dối, chỉ là, đối với người cha chưa từng gặp mặt này, Tô Nhạc tuy không hận nhưng cũng không có một chút tình cảm.
Hiện giờ lại nghe thấy tin tức của ông ta, ngoại trừ phiền não và trống rỗng, hoàn toàn không có một chút tác dụng gì với cô.
Thấy Tô Nhạc không nói gì, Ngụy Sở cũng không tiện hỏi, chỉ bật một khúc dương cầm, để Tô Nhạc không hoàn toàn rơi vào thế giới của mình.
Tới bên dưới nhà trọ, Tô Nhạc ôm thú bông, khó khăn bước xuống xe, sau khi đi được hai bước, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ngụy Sở: "Ngụy Sở, có phải anh thích em hay không?"