"Ngày mai em có bận gì không?" Ngón tay trái của Ngụy Sở vô thức gõ lên tay lái: "Ngày mai một số nhân viên cấp cao của công ty chúng ta muốn đi ăn thịt nướng, em cũng đi cùng nhé."
Tô Nhạc nghĩ tới sau này còn phải hợp tác với công ty của Ngụy Sở, lập tức gật đầu: "Có thịt nướng để ăn đương nhiên phải đi."
"Công ty chúng ta chỉ thuê một khoảng sân, thịt phải tự mình nướng mới có để ăn." Ngụy Sở cười nhìn Tô Nhạc: "Nếu em không biết nướng thịt, chỉ sợ đành nhìn người khác ăn rồi."
Tô Nhạc híp mắt nhìn nụ cười trên mặt Ngụy Sở: "Em cảm nhận được ý chế giễu phát ra từ người anh." Lẽ nào trên mặt cô viết mấy chữ không biết nướng thịt.
"Đâu có, anh chỉ nói cho em nội dung hoạt động mà thôi." Ngụy Sở lại sửa miệng: "Anh biết nướng thịt, chỉ là mùi vị cũng bình thường, chi bằng ngày mai em với anh cùng một nhóm đi."
Đối với lời mời nhiệt tình của Ngụy Sở, Tô Nhạc phải suy nghĩ một chút, cô đi cùng với Ngụy Sở, vậy quan hệ với những người khác có thể tốt đẹp sao? Hơn nữa, trước khi hợp tác lại để bọn họ biết mình có quen biết với sếp của bọn họ thì cũng không tốt lắm, chuyện công việc sao có thể qua quýt được?
"Nhóm của anh còn có giám đốc phòng kế hoạch, giám đốc phòng truyền thông và Trần Húc nữa." Ngụy Sở chậm rãi bổ sung: "Nhóm chúng ta ít người, sẽ không phải tranh giành nhiều lắm." Ngụy Sở không mảy may hổ thẹn khi sắp xếp lại nhóm ngay trước hoạt động, một trong những nguyên tắc theo đuổi bạn gái chính là lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng, kiên quyết không bỏ qua bất cứ cơ hội xúc tiến tình cảm nào.
Nghe thấy giám đốc kế hoạch và giám đốc truyền thông đều ở đó, Tô Nhạc gật đầu không chút do dự, tỏ vẻ ngày mai ở cùng một nhóm với Ngụy Sở là một ngày tốt đẹp nhất, hài hòa nhất.
Sau khi Ngụy Sở thành công khiến cho Tô Nhạc gật đầu, con đường phía trước cũng thông, Ngụy Sở nhìn xe cộ phía trước, cười tủm tỉm nghĩ, thời gian vừa khớp, đây không phải duyên phận thì là cái gì.
Vào tới khu vực nội thành, sắc trời đã tối sầm, Tô Nhạc cầm theo túi bánh kẹo cưới xuống xe, thuận tiện tỏ lòng cảm ơn Ngụy Sở đã cho mình đi nhờ xe.
"Đúng rồi, sáng mai anh tới đón em tới nơi tập trung." Ngụy Sở vươn đầu ra từ trong xe: "Đến lúc đó anh sẽ gọi cho em."
"Vâng, cảm ơn anh." Tô Nhạc đứng tại chỗ, nhìn Ngụy Sở lái xe đi rồi mới xoay người lên lầu.
Về đến nhà, tắm rửa thay quần áo xong, sau đó cô đăng chương mới như thường lệ, cảm giác buồn ngủ khi ngồi trên xe của Ngụy Sở cũng không còn, Tô Nhạc nhìn lướt qua trang web, tinh thần vô cùng tốt.
Đăng một bức ảnh chụp bánh kẹo cưới lên trang cá nhân, mở trò chơi chuẩn bị chơi thì điện thoại lại vang lên, nhìn lên màn hình, gì chứ, là Ngụy Sở vừa mới chia tay ba tiếng trước.
"Vâng." Tô Nhạc nhận điện thoại.
"Nghỉ ngơi sớm một chút, tám giờ sáng mai anh tới đón em, giờ sắp rạng sáng rồi."
Rời trỏ chuột ra khỏi biểu tượng trò chơi, sau đó bấm nút tắt bên góc trái, Tô Nhạc trả lời: "Vâng, lập tức đi ngủ ạ."
Ngắt máy, tắt máy tính, bò lên giường, Tô Nhạc mơ mơ màng màng nghĩ, làm thế nào mà Ngụy Sở biết cô chưa ngủ?
Hay là người ta chỉ chợt nhớ ra nhắc mình thời gian tập trung sáng mai thôi?
Không tiếp tục tự hỏi nữa, Tô Nhạc nhắm mắt, quyết định đi ngủ.