Hội bạn học
Vào một quán ăn Trung Quốc bình thường, Tô Nhạc cầm lấy thực đơn, thì ra chỉ cải xào cũng đã mười hai tệ một phần, đột nhiên cô nghĩ, muốn sống sót trong thế giới này thật sự không phải một chuyện dễ dàng.
Hôm nay, thời tiết đẹp đến mức Tô Nhạc muốn mượn cớ không tới hội bạn học cũng không được, cô có một cảm giác đáng sợ là đôi nam nữ chó má Lâm Kỳ và Trang Vệ này nhất định sẽ xuất hiện.
Từ nhỏ Lâm Kỳ đã thích cạnh tranh với cô, lần này ςướק được Trang Vệ từ tay cô, với tính cách của Lâm Kỳ, không thể nào bỏ qua một cơ hội tuyệt diệu như thế, dù sao Trang Vệ cũng là một trong số những nhân vật hiếm hoi muốn tiền có tiền, muốn mạo có mạo của đại học A.
Tô Nhạc không biết rốt cuộc mình có đức tính tốt gì có thể khiến cho Lâm Kỳ coi cô là đối thủ, chỉ là trước giờ cô chưa từng coi Lâm Kỳ như vậy, cứ nhìn chằm chằm vào một người để sống như thế quá mệt mỏi, cũng quá mất mặt. Đáng tiếc Lâm Kỳ không thông minh sắc xảo như vẻ bề ngoài, cứ một mực vui vẻ cạnh tranh với cô.
Nhận được điện thoại của phòng nhân sự, nói rằng đơn từ chức của mình đã được phê chuẩn, Tô Nhạc chạy tới công ty thu dọn một vài thứ vật dụng thường ngày, đồng thời chào tạm biệt một số đồng nghiệp có quan hệ tốt.
Người làm việc ở văn phòng có ai không tinh tế, làm sao có thể không biết đã xảy ra chuyện. Chỉ là, nét mặt họ không hiện lên chút gì, bình tĩnh nói những lời khách sáo với Tô Nhạc như sau này thường xuyên liên lạc.
Tô Nhạc không ngốc, bước ra khỏi cửa, mọi người đều vì bát cơm, không muốn đắc tội bất kỳ ai, cô chỉ nói mấy câu khách sáo với mọi người rồi cũng ôm đồ đạc xuống lầu, dù sao công ty này cô cũng không bao giờ bước vào lần nữa. Không phải cô không chịu nổi, không đấu thắng được những người này, chỉ là lúc đó muốn nhân cơ hội từ chức, định tới công ty của Trang Vệ. Đáng tiếc cô đoán được tất cả lại không đoán được Trang Vệ sẽ ngoại tình.
Vì vậy mới có người nói, đàn ông là loại sinh vật chưa chờ được đến lúc hắn ta ૮ɦếƭ sẽ không biết bên trong có những thứ gì. Lời này tuy nói hơi quá nhưng không phải không có chút đạo lý.
Ôm đồ ra khỏi thang máy, Tô Nhạc thật sự không ngờ sẽ nhìn thấy Lâm Kỳ trong quá cà phê bên dưới công ty, mà ngồi cùng Lâm Kỳ chính là đồng nghiệp đã trộm đồ án của cô.
Dừng bước, Tô Nhạc cau mày, rất nhanh nghĩ lại những thứ lộn xộn trong chuyện này, mím chặt môi, cô xoay người vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng vứt bỏ sự lạnh lùng trong ánh mắt.
Tô Nhạc trở lại nhà Trần Nguyệt, Trần Nguyệt đã đi làm, cô mở tủ lạnh nhìn vào, trống không, ngay cả một miếng bánh mì cũng không có, Tô Nhạc cong cong khóe miệng, làm sao cô có thể quên Trần Nguyệt này chưa từng nấu cơm, khi còn ở đại học, trong phòng có bốn người, người có thể nấu ăn chỉ có một mình cô, đáng tiếc cô chỉ biết xào cải trắng, rán đậu, những thứ cao cấp cũng không làm được.
Nghĩ tới các món ăn ngon miệng làm ở nhà, Tô Nhạc lại thêm vào một điều kiện khi tìm chồng, phải nấu ăn giỏi.
Mở máy tính lên, xem mấy thông báo tuyển dụng mấy chức vụ phù hợp với mình trên mạng, Tô Nhạc chọn hai công ty phù hợp với yêu cầu, nộp sơ yếu lý lịch rồi mới xuống lầu ăn cơm.
Vào một quán ăn Trung Quốc bình thường, Tô Nhạc cầm lấy thực đơn, thì ra chỉ cải xào cũng đã mười hai tệ một phần, đột nhiên cô nghĩ, muốn sống sót trong thế giới này thật sự không phải một chuyện dễ dàng.
Ăn được một nửa, cô nhận được điện thoại của Trần Nguyệt, nói hội bạn học sẽ tổ chức tại nhà hàng Thái Thụy, Trần Nguyệt tan tầm sẽ tới thẳng đấy, bảo Tô Nhạc tự đi một mình.
Nhà hàng Thái Thụy, một trong những nơi đắt đỏ nhất thành phố A, Tô Nhạc đã tham gia tiệc công ty hai lần ở đó, tuy đồ ăn không tính là đẳng cấp, nhưng trang trí và phục vụ là số một, tác dụng lớn nhất của nó ngoại trừ phô trương giàu sang cũng chỉ có phô trương giàu sang.
Áp lực của Tô Nhạc rất lớn, cô biết, ở những nơi như hội bạn học này, quen biết quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Ăn cơm xong, trở về nhà lên mạng gần hết buổi chiều, Tô Nhạc rất bình tĩnh mặc quần áo, trang điểm, vừa đi giày cao gót, vừa phải níu chặt cầu thang.
Khi Tô Nhạc tới được điểm hẹn đã không còn sớm nữa nhưng cũng không muộn, những người ở đây có người quen, có người không, nhưng trang phục đều gọn gàng, nghiêm chỉnh giống như toàn những người thành công.
Chào hỏi cả những người quen và không quen xong, cô ngồi xuống sô pha uống trà, bạn cùng lớp đại học, Lý Huyên Nhiễm, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn Tô Nhạc như có gì muốn nói rồi lại thôi.
Tô Nhạc uống một ngụm trà, thấy vẻ mặt của Lý Huyên Nhiễm, cười hỏi: "Huyên Nhiễm, sao vậy?" Cô và Lý Huyên Nhiễm tuy không ở cùng một phòng ký túc nhưng quan hệ cũng không tệ lắm, Lý Huyên Nhiễm tính cách luôn thẳng thắn lại lộ ra vẻ mặt này, chứng tỏ lời cô ấy muốn nói hơi khó xử.
Lý Huyên Nhiễm nhìn gương mặt Tô Nhạc, ở khoa của bọn họ, Tô Nhạc cũng được xếp vào hàng người đẹp, cô uyển chuyển nói: "Gần đây cậu và Trang Vệ có thường xuyên liên lạc không, bình thường có thời gian cũng nên ở cạnh anh ấy nhiều một chút." Nơi cô làm việc cách công ty Trang Vệ không xa, đã vài lần cô nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên xe Trang Vệ.