Vợ ơi, chào em - Chương 26

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Tô Nhạc nghĩ Lâm Kỳ đã xem quá nhiều phim truyền hình, nếu không sao có thể mặc loại trang phục này tới tiệc rượu, lại diễn trò cười nữa. Nhưng cô không thể theo được với cô ta, ở đây có rất nhiều nhân vật có địa vị, nhỡ may mất mặt, sợ rằng nhiều năm sẽ không lấy lại được, nếu có độc giả nào nhận ra cô, bị người ta nói nhân phẩm có vấn đề, cô còn mặt mũi nào mà sống trong giới văn học nữa.
"Tô Nhạc." Trần Nguyệt không biết từ đâu đi ra, chào hỏi Ngụy Sở rồi dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trang Vệ và Lâm Kỳ: "Trang Vệ, sao anh còn dính lấy Tô Nhạc, Tô Nhạc đã nói không thích anh rồi. Còn Lâm Kỳ cô nữa, có lầm hay không, Trang Vệ không thích cô liên quan gì đến Tô Nhạc, cô tìm Tô Nhạc gây chuyện làm gì, Tô Nhạc nể mặt các người là đồng hương mới nhường nhịn các người, đừng có được nước lấn tới."
Đời người là một bộ phim nhiều tập, cô không máu chó, tôi máu chó, tôi và cô đều không máu chó, người ta sẽ hất cho chúng ta một chậu máu chó. Tô Nhạc nghe những lời chắc như đinh đóng cột này của Trần Nguyệt, nhất thời nghĩ, tình tiết như thế thật con mẹ nó máu chó, chỉ là, Trần Nguyệt nói như vậy có thể đem rắc rối tới cho bố cô nàng hay không?
Thì ra là như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Kỳ và Trang Vệ muốn kiểu gì có kiểu đó, có khinh thường, có suy đoán, có nghi hoặc.
Rốt cuộc Trang Vệ không nhịn được nữa, nhìn Lâm Kỳ nói: "Cô bị đuổi việc, ngày mai tôi sẽ nói phòng nhân sự giải quyết hồ sơ cho cô." Nói xong, hắn lại nói với Tô Nhạc: "Tô Nhạc, thật xin lỗi, anh không biết Lâm Kỳ là người như vậy, tuy cô ta là thư ký của anh, nhưng công ty nhà họ Trang sẽ không giữ lại một nhân viên như thế."
Chiêu này của Trang Vệ đủ tàn nhẫn, bởi vì muốn bảo vệ mặt mũi nhà họ Trang mà đẩy Lâm Kỳ ra chịu trận.
Tô Nhạc nhìn vẻ mặt trắng bệch của Lâm Kỳ, thở dài trong lòng, đây chính là kẻ có tiền, khi chơi đùa có thể cho cô đồ trang sức hàng hiệu đắt tiền, khi không cần cô nữa, cô chính là một món đồ chơi làm người ta chán ghét, hận không thể làm cô biến mất ngay lập tức.
Nếu Lâm Kỳ là kẻ thức thời thì đâu có lưu lạc đến nước này, ít nhất khi Trang Vệ không cần cô ta nữa cũng sẽ không để mình khó xử như vậy.
"Là hiểu lầm thôi, cậu Trang không cần để bụng." Bụng dạ Tô Nhạc chưa rộng rãi đến mức nói giúp cho Lâm Kỳ, cô xoay người kéo tay Trần Nguyệt: "Nếu biết cậu cũng tới thì tớ đã tìm cậu nói chuyện, chúng ta tới chỗ khác tâm sự đi." Nói xong, cô còn không quên cầm lấy đĩa hoa quả trên tay Ngụy Sở.
Một cơ hội tốt như vậy, đồ ngu mới không đi, nhỡ may Lâm Kỳ lại phát điên, cô không mất mặt thì cũng ăn đòn, chi bằng bỏ đi sớm một chút, về phần Trang Vệ và Ngụy Sở xử lý thế nào, đấy là chuyện của bọn họ.
Đi tới một góc, tìm được một chiếc sô pha đôi, ngồi xuống, Tô Nhạc mới thở dài một hơi: "Thái hậu nương nương, may là ngài đã đến, nếu không con cũng không biết phải kết thúc như thế nào."
"Cậu sợ cái gì, có anh Ngụy chống đỡ giúp cậu rồi." Trần Nguyệt chọc một miếng lê bỏ vào miệng, chậm chạp ăn xong rồi mới nói: "Lâm Kỳ này đúng là không biết xấu hổ, vừa rồi đứng ở bên ngoài tớ còn nghe thấy người ta chê cười cô ta."
Tô Nhạc nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
"Trang Vệ cũng đủ tàn nhẫn với cô ta." Trần Nguyệt thở dài: "Nhưng Trang Vệ cũng thật là, thấy Lâm Kỳ ăn mặc như vậy cũng không bảo cô ta thay, giờ thì thẳng thắn đạp cô ta một cái."
"Có lẽ anh ta đã chơi chán rồi." Tô Nhạc trào phúng cười, bỏ một miếng lê vào trong miệng, thật ngọt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc