Lãnh Tư Hàn đi vào một quán cà phê đã hen trước ở gần công ty. Đảo mắt một hồi liền nhìn thấu bóng dáng của người bạn Lục Hạo của mình đang ngồi ở một bàn cuối góc cửa kính, hắn liền đi tới đó.
" Thông tin tôi nhờ cậu điều tra, thế nào rồi?". Truyện Đông Phương
Lục Hạo đợi hắn ngồi xuống, gọi đồ uống xong xuôi rồi mới trả lời lại.
" Bạn bè lâu ngày không gặp. Vừa tới là cậu đòi thông tin của tôi ngay. Tôi là tay sai của cậu hả?"
Lục Hạo thấy hắn từ ngày nhặt vợ về cá là lúc nào cũng chỉ có Tiểu Bạch Thỏ, bạn bè thì chẳng thèm quan tâm gì. Có chuyện gì lại quay ra nhờ vả như không có chuyện gì vậy.
" Đừng nói linh tinh nữa. Đưa tôi đi."- Lãnh Tư Hàn chẳng thèm chấp nhặt đến mấy lười móc mẻo của bạn, đưa bàn tay ra ý đòi tài liệu.
" Cái đồ có vợ bỏ bạn nhà cậu. Biết thế lúc trước tôi ước cho cậu ế đến già đi cho xong."
Lục Hạo tỏ vẻ dỗi hờn với bạn, đặt một tập tài liệu lên tay của hắn.
" Thông tin của cậu đây. Cầm lấy mà đọc."
Lãnh Tư Hàn và Lục Hạo quen nhau từ thời lên cấp ba. Tính đến bây giờ cũng đã gần 20 năm. Cùng học chung, cùng làm ăn chung, giúp đỡ lẫn nhau. Nên hắn cũng không thèm chấp mấy cái thói dở hơi này của anh.
Hắn từ từ mở tập tài liệu trên bàn ra. Đầu trang là hình ảnh chụp nền xanh của Bạch Vũ, sinh ngày X, tháng X, năm X, quê quán… Hắn chỉ đọc lướt qua vài thông tin cá nhân của người này, rồi dở tiếp sang trang sau. Điều làm hắn cần phải chú ý chính là hoàn cảnh, đời tư của người này.
Từng có một người vợ và một đứa con gái vào 18 năm trước. Sau khi sinh con xong, người vợ mất, bản thân cũng không muốn chịu trách nhiệm với đứa con. Ngày ngày chỉ. theo thú vui cơ bạc, rượu chè. 7 năm sau để trả nợ cho bản thân nên bán đi đứa con gái duy nhất…
" Tên này cũng thuộc kiểu đàn ông không ra gì cả. Vợ khổ, con khổ vì hắn. Đến cả con mình sinh ra cũng còn chối bỏ trách nhiệm, bán con chuộc nợ. Tôi thật không hiểu cậu bảo tôi điều tra loại đàn ông tệ hại này làm cái gì?"
Lục Hạo cứ mặc kệ bạn mình đang rất nghiêm túc nghiên cứu tài liệu, còn mình thì vẫn cứ liên tục càm ràm.
" Thời gian và sự việc khá trùng hợp."
Lãnh Tư Hàn chẳng thèm quan tâm tới những lời nói vô bổ kia của Lục Hạo. Hắn chăm chú đọc chỗ tài liệu kia, tự nói chuyện với bản thân thành tiếng.
" Trùng hợp gì?"
Hắn đọc lướt trong vài phút, liền có thể nắm được toàn bộ thông tin trong đó. Nghe tiếng Lục Hạo hổ mình, Lãnh Tư Hàn gấp sấp tài liệu lại, bình thản nhấp ly cà phê đá đã được mang ra rồi trả lời lại bạn mình.
" Tôi nhận nuôi Tiểu Bạch Thỏ là 10 năm trước, khi đó con bé mới 8 tuổi. Cùng tầm tuổi đứa con gái của người này."
Lục Hạo nghe đến đâu thì dường như đã hiểu ra ý của bạn mình. Không ngờ là một người đàn ông vô trách nhiệm như vậy lại có khả năng của Bạch Vi. Nếu là thật thì xem ra, tuổi thơ của cô ấy cũng chẳng tốt đẹp gì.
" Cũng đáng để quan tâm đấy nhỉ?"- Lục Hạo chống tay lên cằm, cũng đưa mắt nhìn trang tài liệu.
" Ừm"
…
Tối hôm ấy, Lãnh Tư Hàn cứ nằm suy nghĩ mãi. Nếu thật sự người này là cha cô, thì anh biết phải làm sao đây. Bởi vì trong tập tài liệu đó, còn có một thông tin khiến anh phải nghi vấn nữa đó: chỉ mới vài tháng trước, ông ta bị tai nạn giao thông, và bây giờ ông ta đang là một trong những người làm của nhà hắn. Người đàn ông này, rốt cuộc thực sự có phải cha cô không? Và mối liên hệ giữa ông ta và gia đình anh hiện tại là gì?