Chương 47: Chị dâu nhỏ lợi hại
Kết quả của một buổi tham hoan là hai người bỏ lỡ bữa trưa.
Mẹ Cao cho rằng con dâu ngồi xe mệt mỏi nên không lên gọi, nếu như bà biết hai người vừa mới làm chuyện xấu hổ, ha ha, không dám tưởng tượng hậu quả.
"Cao Nghệ vừa gọi điện tới à?" An Hân Phỉ vừa thay quần áo vừa hỏi, quần áo bị vò nát hết cả rồi.
"Ừ." Trải lại drap giường phẳng phiu xong, Cao Đạm đến gần cô bé con "Không biết mới vừa rồi bé hư nào hại anh không nghe điện thoại tử tế được nhỉ?"
Cô nghe anh trêu ghẹo, khuôn mặt nhỏ căng đến đỏ bừng, hiện tại nghĩ lại, cô cũng chẳng hiểu lúc trước sao lại có dũng khí làm vậy.
Anh ghé sát vào tai cô, ngôn ngữ mập mờ "Nhưng mà anh rất thích."
"......"
Nhìn khuôn mặt xinh xắn ửng đỏ, Cao Đạm liền giữ chừng mực không trêu cô nữa "Ông xã chải đầu cho em." Nói đoạn, anh cầm lược, nhẹ nhàng chải đầu cho cô "Thế bện lên thì sao hả?"
"Anh biết à?!"
"Coi thường ông xã của em phải không, xem anh đây." Ngón tay anh linh hoạt, thuần thục di chuyển giữa những lọn tóc mềm mại của cô, bím tóc đuôi sam rất nhanh được bện xong.
"Thế nào hả?"
"Không tồi, nhưng nếu nới lỏng cho hơi rối một tí thì đẹp hơn." Cô đưa tay sửa lại một chút, rồi cột lại bằng dây buộc tóc, trong sáng đơn thuần rất là đẹp.
Cao Đạm nhìn bà xã trong gương, cười gật gật đầu "Thật sự không tệ."
"Anh gọi lại cho Cao Nghệ đi, có lẽ tìm anh có việc đấy."
"Ừ."
"Anh, xong việc rồi?" Giọng Cao Nghệ khoa trương, Cao Đạm hình như có thể nhìn thấy vẻ mặt bát quái đáng khinh của cô xuyên qua cái điện thoại.
"Nếu không anh sao lại có thời giờ gọi cho em?"
"Oh wow anh hai, anh thật là lợi hại, không không không, phải nói là chị dâu rất lợi hại!"
"Cao Nghệ nói cái gì?" An Hân Phỉ làm khẩu hình với anh.
Cao Đạm ý bảo cô tạm thời đừng vội, tiếp tục Cao Nghệ bịa chuyện.
"Anh thật sự làm em phải nhìn bằng con mắt khác xưa." Nếu ngày trước người ta bảo cô rằng sẽ có ngày Cao Đạm biến thành như vậy, cô nhất định không tin với mắng cho một trận can tội tung tin vịt.
"Em có chuyện gì?"
"Ey anh hai, hai người xằng bậy như thế nhưng ngàn vạn lần đừng cho mẹ biết nhá, anh không biết mẹ chờ mong đứa bé trong bụng chị dâu biết bao nhiêu đâu?" Cao Nghệ vẫn vui vẻ nói, blah blah không ngừng.
"Không có gì thì anh tắt máy đây."
"Ấy ấy, đừng mà, đưa chị dâu nghe máy đi, em có chuyện cần nói với chị."
"Đừng nói mấy thứ vớ vẩn." Anh trầm giọng cảnh cáo, vợ nhỏ vốn hay mẫn cảm thẹn thùng.
"Đã biết, đã biết, người đàn ông yêu vợ!" Cao Nghệ trợn tròn mắt, vẻ mặt khinh bỉ.
"Cao Nghệ muốn em nghe điện thoại." Anh đưa máy cho cô.
"Alo, Cao Nghệ?"
"Chúc mừng, bà chị dâu nhỏ của tôi!"
"Cảm ơn ~" Tâm tình cô rất tốt, cầm lấy tay chồng đưa qua đưa lại, anh cũng vui vẻ để cô nghịch ngợm.
"Chờ em về đền bù một món quà lớn cho chị."
"Vậy chị sẽ chờ nhé."
"Con trai em muốn nói chuyện cùng mợ nó này."
"Mợ ơi!"
"Tiểu Phàm Phàm, mợ rất nhớ con."
"Phàm Phàm cũng nhớ mợ, trong bụng mợ có em bé ạ?" Âm thanh non nớt vị sữa của Tiểu Phàm Phàm vang lên.
"Đúng vậy, trong bụng mợ có một em bé đáng yêu hiểu chuyện giống Phàm Phàm."
"Phàm Phàm sẽ chăm sóc cho em thật tốt, đồ chơi của con đều cho em chơi!"
"Phàm Phàm thật ngoan quá!"
"Con trai ngoan chuẩn bị đi ngủ nào, mẹ với mợ nói vài câu với nhau nhé."
"Phỉ Phỉ à, em lấy kinh nghiệm của người từng trải bảo chị, sau khi sinh ba tháng là thời điểm giảm cân tốt nhất, phải nắm bắt tốt đấy."
An Hân Phỉ sờ sờ bụng có mang nhô lên, rất đồng tình gật gật đầu "Đúng vậy, chị cũng khá lo lắng cái này."
"Em biết một bà hộ sinh khá ổn, chờ em về thì giúp chị liên lạc."
"Vậy chị cảm ơn em trước nhé."
"Người một nhà mà, ầy, em không nói với chị nữa, bên bọn em giờ là buổi tối, cần đi ngủ đây, tự chăm lo bản thân cho tốt, có chuyện gì thì nói với Cao Đạm, gọi điện thoại cho em cũng được, tâm sự một chút."
"Được ~"
Tắt điện thoại, An Hân Phỉ đưa lại máy cho Cao Đạm, từ trên sô pha đứng lên xoay vòng một cái.
"Ấy, bà tổ cô nhỏ ơi, lại sao nữa?" Anh vội vàng bảo vệ cô, sợ cô té ngã.
"Em rất vui, cực vui luôn, Cao Đạm ~" Cô làm nũng ăn vạ trên người anh, giống một đứa trẻ lớn xác.
"Ừ, anh cũng vui, nhưng là chúng ta nên ăn cơm thôi, con cũng đói bụng rồi."
"Vâng, đi ăn cơm, bé con cần ăn cơm."
Cao Đạm yêu thương véo chóp mũi cô, nhu tình đầy mắt "Vật nhỏ này!"