Chương 42: Cuối cùng, hoa cũng nở rồi
Gần đây An Hân Phỉ hay có cảm giác mệt mỏi thích ngủ, cả ngày tinh thần uể oải không gượng dậy nổi. Cao Đạm phát hiện ra, thúc giục cô đi khám kiểm tra.
An Hân Phỉ vốn dĩ thấy Cao Đạm chuyện bé xé ra to, có lẽ là vì nắng nóng do vào hè, ai ngờ có hôm trước cửa toilet mắt mũi tối sầm thiếu chút nữa té xỉu, cô liền hoảng, quyết định nghe theo Cao Đạm đi khám sức khoẻ.
Cao Đạm muốn đi cùng An Hân Phỉ, nhưng lại vướng buổi tập nâng cao toàn diện đã lên lịch từ trước, An Hân Phỉ bảo anh cứ tập luyện, cô khám xong thì sẽ đi tìm anh, lúc này anh mới yên tâm.
An Hân Phỉ không biết bệnh tình của mình cần tới khám khoa nào nên tới nơi chẩn đoán trước, ai dè được khuyên tới khoa phụ sản!
An Hân Phỉ ngồi trên băng ghế dài trước cửa phòng khoa phụ sản đợi, chốc sau đã được gọi vào khám.
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên trên dưới bốn mươi tuổi, trông rất thân thiện.
"Cô cảm thấy thế nào, có biểu hiện gì không?"
An Hân Phỉ miêu tả tình trạng của mình mấy ngày nay "Vâng, luôn cảm giác cả người mệt mỏi, thích ngủ, lúc trước có lần thiếu chút nữa thì ngất."
"Sinh hoạt vợ chồng ra sao?"
"Dạ, vẫn bình thường, khá tốt." Không ngờ bác sĩ sẽ hỏi cái này, An Hân Phỉ hơi xấu hổ.
"Cô ở nhà có dùng que thử thai không?"
"Không có, ý bác sĩ là tôi đã mang thai?"
"Khả năng có bầu rất lớn, nhưng cô vẫn cần kiểm tra thêm."
"Vâng."
An Hân Phỉ rút máu, rất nhanh đã có kết quả xét nghiệm, An Hân Phỉ đọc, bộ dạng như đi vào cõi thần tiên, sau khi hoàn hồn, cẩn thận cất giấy xét nghiệm vào túi áo, tới nơi luyện tập của Cao Đạm.
Lúc này trong phòng tập chỉ còn mỗi Cao Đạm, bây giờ anh đã có thể thành thạo nhờ nạng đỡ tự nhiên đi lại.
Nghe được tiếng bước chân, Cao Đạm nhìn về phía cửa, thấy người tới, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành vòng cung đẹp mắt "Thấy anh đi như nào?"
"Cực kì giỏi luôn." An Hân Phỉ không keo kiệt đưa ra lời khen ngợi.
"Phỉ Phỉ, chờ anh đi qua nhé."
"Được ~"
Ánh mắt cô nhu hòa ngắm Cao Đạm đang chậm rãi đi về phía cô, nghĩ tới kết quả xét nghiệm...... Cô hồi hồn, anh đã đi tới trước mặt cô, nắm tay cô "Kết quả khám bệnh thế nào?"
An Hân Phỉ không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn anh
Trên mặt anh dần dần nôn nóng "Rốt cuộc như nào, có sao không, sẽ không có việc gì chứ, chắc là do vào hè nên chưa thích ứng được như em nói, có phải hay không?"
An Hân Phỉ không trả lời, đột nhiên ôm lấy anh.
"Sao, thế nào?"
"Thế giới hai người của chúng ta kết thúc." An Hân Phỉ ở trong иgự¢ anh cất tiếng phiền muộn.
Cao Đạm không hiểu đầu cua tai nheo ra sao "Nghĩa là sao?"
An Hân Phỉ nắm tay anh đặt trên bụng mình "Em mang thai, anh làm ba ba rồi!"
"Thật sự?!" Cao Đạm nắm hai vai cô, đôi mắt cong cong vì cười tiết lộ lúc này anh vui vẻ biết bao nhiêu "Nói cho anh, là thật hả?!"
"Vâng." Vừa rồi giấy kết quả khám viết cô đã mang thai một tháng, thì ra những triệu chứng đó đều là biểu hiện thường thấy ở các sản phụ mang thai trong thời gian đầu.
"Đã một tháng." Dường như Cao Đạm không kìm được nhếch lên khóe môi "Kia... Tối hôm đó chúng ta ℓàм тìин... Không sao chứ?" Nghĩ đến đêm đó chị xã trong bụng có em bé cùng anh... Không khỏi toát mồ hôi lạnh toàn thân.
"Bác sĩ nói em bé rất khỏe mạnh, đừng lo lắng." An Hân Phỉ còn như không vỗ vỗ vai anh.
"Kìa, chúng ta đây mau về phòng bệnh đi."
"Anh còn chưa tập xong đâu đấy!"
"Chính do em..."
"Cục cưng nói, bé muốn ba ba nhanh chóng khỏe lên."
"Cảm ơn em, Phỉ Phỉ, tha thứ cho anh, lúc trước..." Ý anh chính là chuyện ép cô rời đi.
An Hân Phỉ cắt lời anh "Cao Đạm, nghe em nói."
"Hợp đồng mang thai kia, bỏ đi được không?"
"Có... Ý gì?"
"Ý là, em yêu anh, em cam tâm tình nguyện vì người em yêu mà sinh con đẻ cái, không liên quan gì tới hợp đồng, em muốn cùng anh ở bên nhau, cả đời." Lúc này đây, quanh thân An Hân Phỉ phủ đầy ánh nắng ấm áp, mặt mày như tranh vẽ, thánh khiết và minh diễm [1], Cao Đạm vĩnh viễn đều nhớ rõ hình ảnh này.
"Phỉ Phỉ..." Anh động lòng ôm cô vào lòng "Anh yêu em" là tình yêu cũng là trách nhiệm.
"Em cũng yêu anh."
Cuối cùng, hoa cũng nở rồi, mà người, đạp trên hoa mà tới.
[1] Minh diễm: tươi đẹp và rực rỡ