Chương 8: Rốt cuộc.... Rốt cuộc (H) - P1
Cao Đạm nhẹ nhàng ôm An Hân Phỉ vào Ⱡồ₦g иgự¢ - bế kiểu công chúa đặt cô lên giường, với tay buông màn xuống.
Hai người mặt đối mặt ngồi trên giường, mặt cô ửng đỏ, thẹn thùng cúi đầu, anh lại dùng ánh mắt nóng cháy rà soát thân thể cô.
Anh chậm rãi tới gần, đem tay đặt trên vai cô hòng cởi nốt chỗ đai áo ngủ vướng víu.
"Tôi... Em (*) đem bản thân mình hoàn toàn giao cho anh... Xin anh.... Dịu dàng một chút" thanh âm cô nhỏ như tiếng muỗi, gần như không thể nghe thấy, lại có chút run run.
(*) tui chuyển xưng hô cho nữ chính thành "em-anh" cho hợp, dù gì vợ chồng cũng sắp H. Vì sao bây giờ mới đổi? Nữ9 lúc trước vẫn còn giằng co, mấy lần liền suy nghĩ mình đã thực sự kết hôn, đây là bước ngoặt nên phải đổi thôi íhịhị =)))
"..." Anh nâng cằm cô lên, chăm chú nhìn cô - mắt anh đậm nồng tình ý quyến luyến, cúi đầu dịu dàng hôn lên môi cô, nhẹ nhàng tách phiến môi cô ra, dụ dỗ dẫn dắt cái lưỡi thơm tho.
"Ưm..."
Anh vừa hôn vừa dễ như bỡn trút bỏ từng vạt vải trên thân cô, áo ngủ rớt xuống, làm hai bầu иgự¢ tròn trịa xinh xắn đang đứng thẳng hoàn toàn hiện ra trước mắt anh.
Cảm nhận được tầm mắt nóng như lửa của ai đó, An Hân Phỉ e thẹn không thôi vội đưa tay che chắn, anh lại nhẹ nhàng kéo tay cô qua đặt lên trên môi hôn hôn, đôi thỏ ngọc trắng nõn kia lần nữa xuất hiện trong tầm mắt.
"Rất đẹp"
"иgự¢ hình giọt nước, thịt ✓ú trắng nõn, đầu v* mềm mịn, thậm chí quầng ✓ú cũng là màu hồng phấn hiếm ai có được"
"Đừng, đừng nói nữa, thật xấu hổ" cô tay che đôi mắt đẹp, một tay chống trên đệm, áo ngủ rớt xuống vòng quanh hông, như vậy lại để Cao Đạm ngắm nghĩa thêm kĩ càng.
Anh chậm rãi tới gần, vui vẻ thưởng thức bầu иgự¢ mềm mại, nhìn ภђũ ђ๏ค bé xinh vì nhịp hô hấp của anh mà đáng thương hề hề run rẩy - đoạn cúi đầu hôn lên nhũ thịt trắng nõn.
"A..." thân mình An Hân Phỉ run lên, đôi thỏ ngọc trước иgự¢ cũng theo đó rung lên, anh ngắm đầu v* non nớt đáng yêu đang nhộn nhạo trước mắt, nhất thời mất khống chế, đem viên hồng hồng kia bỏ vào trong miệng. Anh vùi đầu trước иgự¢ cô, sắc tình ʍúŧ mát bộ иgự¢ mịn màng dễ thương của cô.
""A nha..."" An Hân Phỉ chưa trải qua chuyện này bao giờ, một tay nhỏ ôm cổ Cao Đạm, không biết là đang đồng ý đón hùa hay từ chốt, tay còn lại khó khăn chống trên mặt nệm, miệng phun ra tiếng ՐêՈ Րỉ ê a.
Anh ʍúŧ hai bên nhũ thịt của cô đến nỗi ướt dầm dề thì mới bằng lòng bỏ qua, ôm lấy người con gái đang hổn hển khó nhọc cùng ngã xuống giường, ngón tay thon dài kĩ càng vuốt ve bắp đùi trần trụ mềm mịn, chậm rãi tiến dần lên trên.
"Ahn~"
Anh đem tay tìm tòi giữa hai chân cô, vải dệt mỏng đã dính chút nước.
"Bé cưng mẫn cảm thật.""
Mắt cô rưng rưng nước, môi khẽ nhếch không thốt ra lời.
Anh tách chân cô ra, cởi mảnh vải dệt, nơi riêng tư sạch sẽ không một sợi lông hoàn toàn lộ liễu trước mặt anh. Biết được lúc này mình đang mở rộng hai chân lộ ra bộ phận tư mật trước mặt một người đàn ông, An Hân Phỉ ôm chặt cái gối, vì xấu hổ cả thân mình chuyển thành màu hồng phấn, chân cũng run lẩy bẩy.
"Không phải xấu hỏ, anh rất thích."" Anh nhẹ nhàng tách đôi mật đào phấn hồng mang theo sương sớm, môi âm hộ no đủ bao lấy môi nhỏ tươi tắn dâm đãng, âm hạch xinh xắn nũng nịu, khẽ nhếch miệng huyệt một chút để được vươn ra ngoài tẩm li ti mật dịch. Để sát vào, thậm chí còn ngửi được hương thơm động tình của thiếu nữ.
Khóe miệng anh hiện ra nụ cười phóng đãng ái muội, tiếng nói trầm thấp chứa đầy Dụς ∀ọηg ""Quá đẹp, em nhất định không biết được nó đẹp bao nhiêu đâu"" - nói đoạn liền đem tay dài xoa xoa miệng huyệt ướt đẫm kia.
""Đừng... A!"" cô thất thanh thét chói tai, thân mình bất an vặn vẹo, cô cảm thấy được chỗ riêng tư bắt đầu trào ra dâm dịch mắc cỡ.
""Đừng sợ"" ngón tay lấy mật dịch bôi trơn, thoải mái tiến vào lối đi của cô ""Đừng sợ, tin anh"". Anh vừa nới miệng huyệt trống trải vừa hôn môi cô an ủi.
An Hân Phỉ ép buộc bản thân bĩnh tĩnh lại, đây là bước đầu quan trọng nhất để cô trở thành "Phu nhân Cao""..... Đáp lại nụ hôn của anh, cô thả lỏng thân thể và tinh thấn, cảm thụ ngón tay của người đàn ông đang hoạt động ở nơi riêng tư của mình.