Sự Hấp Dẫn Không TênSau khi nhân viên phục vụ rời đi, Cao Đạm thoải mái dựa lưng vào ghế ngồi, khuôn mặt mang biểu cảm hiền hoà nhưng đôi mắt nhìn An Hân Phỉ lại thâm thuý sâu thẳm, dường như đem cô nhìn thấu.
"Hiện tại nên nói chút chuyện chăng, tự giới thiệu?" anh hơi rướn người duỗi tay phải ra trước mặt cô "Xin chào, tôi là Cao Đạm"
An Hân Phỉ gò mình cẩn thận (*) bắt tay anh, hơi lạnh, đầu cô cũng không dám nâng lên "Chào anh, tôi là An Hân Phỉ"
(*) nguyên văn "拘谨" tui hiểu word by word là "gò bó" và "cẩn thận", có thể hiểu là "câu nệ" nhưng cảm thấy Tung Của quá, nên dịch ra như thế cho gần gũi hơn, dù gì tiếng Việt cũng rất phong phú, sợ gì nắng mưa =)))
"Em không cần sợ tôi, dù gì về sau cũng về chung một nhà thôi mà." Cao Đạm thở ra một câu kinh người.
"!"
"Thế nào, em còn chưa biết?"
"Tôi... chúng ta...." không phải là mang thai hộ sao, sao lại....
Anh đẩy mắt kính, khoé miệng hơi cong lên "Hả, chẳng lẽ em muốn chúng ta trên giường "đánh" vài "trận" là được?"
Cô không nghĩ một phần tử trong giới trí thức xã hội lại có thể nói năng lộ liễu như này, nhất thời luống cuống không biết nói gì cho phải.
Cao Đạm đẩy một tờ giấy từ cặp tài liệu của anh ra trước mặt An Hân Phỉ phía đối diện.
"Em kiểm tra xem, còn cần điều kiện gì trên hợp đồng nữa không?"
Cô cầm tờ giấy, mặt trên đã viết các điều khoản thật sự rất rõ ràng mạch lạc tỉ mỉ. Túm lại một câu là vì tiền cô phải sinh con cho người đàn ông này, làm chuyện mà các cặp vợ chồng bình thường hay làm, tận lực hoàn thành bổn phận của một người vợ.
"Chờ em sinh con xong, nếu muốn rời đi, tôi sẽ để em được như ý."
"....." được rồi, không sao cả, dù sao đời cô cũng bung bét như vậy rồi.
"Tôi tin chuyện của tôi em đã biết hết rồi" - cô gật gật đầu - "Em còn muốn hỏi gì không?"
Anh hoàn toàn không giữ lễ, nói chuyện với cô như bạn bè tốt quen biết nhiều năm, tự nhiên bình thản bàn luận.
"Tôi... Vì sao anh muốn tìm người mang thai?" Lấy gia thế cùng nhân phẩm của anh, lại chẳng lo không tìm được môn đăng hộ đối hay sao, vậy cần mang thai hộ làm gì?
"Bởi vì sợ hãi" - Cao Đạm quay mặt nhìn dòng xe cộ di chuyển như nước chảy ngoài cửa sổ, không ai biết, anh từng có một khoảng thời gian cực kì sợ lái xe trên đường, khi đi làm đều gọi taxi đưa đón.
"Em không trải qua sẽ không hiểu được cái cảm giác khi về đến nhà, không thấy một bóng người, căn nhà lạnh như băng không có chút hơi người. Tôi từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sợ phải kinh qua chuyện đột nhiên xa cách người thân lần nữa, cho nên tôi thà chọn tìm người mang thai hộ."
Trong giọng nói của anh lộ ra sự tự giễu, không hiểu sao cô cảm thấy đau lòng. Ai bảo họ không trải qua cảm giác giống nhau chứ, cô cũng mất đi người mẹ yêu thương cô hết mực, nên cô đồng cảm với anh vì chính bản thân cô cũng vậy.
"Ngày mai chúng ta đi đăng ký. Tôi muốn em danh chính ngôn thuận mang thai con của tôi."
Ăn xong cơm chiều, Cao Đạm lái xe đưa An Hân Phỉ về nhà.
Tới nới, hai người trong xe nhất thời im lặng, cô có chút xấu hổ, tháo dây an toàn toan bước xuống xe "Tôi đi trước...". Cao Đạm gọi cô lại "Tiểu Phỉ, cho phép tôi gọi em như vậy, bất kể lý do khiến em đáp ứng mang thai hộ là gì, tôi hi vọng lúc đăng ký kết hôn em sẽ không hối hận". Đôi ngươi thâm thuý của anh phóng về phía cô, dường như muốn đem cô nhìn đến thông thấu.
Cô nhìn lại anh, đôi mắt đen thẫm của người đàn ông này giống như một vũng đầm sâu thẳm không thể thành dòng nước nguồn trong vắt (*), mạnh mẽ hấp dẫn cô.
(*) nguyên văn "一汪深不可及的泉水" = một vũng sâu không thể đến/liên quan/hợp thành nước (nguồn) suối trong/tươi (đau não vì dịch, thế mà việc kích hoạt noron thần kinh ko làm hết mỡ bụng khi ngồi trước lap dịch truyện)
"Tôi biết"
"Mai tôi tới đón em, thấy thế nào?"
"Được"
"Ngủ ngon" anh cúi người, nhẹ nhàng in lên trán cô một nụ hôn.
"Ngủ, ngủ ngon" cô mang khuôn mặt đỏ hồng chạy xuống xe.
Trong xe, Cao Đạm luôn chăm chú theo bóng dáng cô, lẩm bẩm tự nhủ "Ai bảo chúng ta đây là lần đầu tiên gặp nhau đâu?"
Rồi sau đó lái xe rời đi.