Lục Hoành nhìn Bắc Thần không chớp mắt. Cậu ta mở miệng nói, lời nói có ý tứ trêu chọc hắn.
"Đúng là tôi đoán không sai, thủ đoạn này chỉ có thể là cậu làm ra. Đây không phải là cách cậu thường xuyên dùng để trừng phạt kẻ khác sao, đá gãy hai chân kẻ đó, ném vào rừng cho bọn chúng tự sinh tự diệt.
Chơi với cậu lâu như vậy tôi không thể không nhận ra cách cậu dùng để dày vò trả thù đối phương. Chỉ là lần này cậu ra tay không tuyệt tình như khi đối phó với kẻ khác.
Cậu rất ghét bị phản bội, có người chống đối cậu liền Gi*t ૮ɦếƭ không nhân nhượng. Lần này cô ấy phản bội, cậu lại chỉ đá gãy một chân cô ấy, vẫn để cô ấy sống, đây thật không giống tích cách thường ngày của cậu."
Bắc Thần liếc mắt nhìn Lục Hoành, hắn im lặng mấy giây, rồi lạnh nhạt buông ra một cậu.
"Ở đây không tiện, vào phòng làm việc của tôi nói chuyện."
Hắn di chuyển người bước tới phòng làm việc, Lục Hoành cũng chậm rãi đi theo sau hắn.
Hai người vào trong phòng đóng cửa lại.
Ở trong phòng chỉ còn duy nhất hai người họ, Bắc Thần lúc này mới có thể thoải mái buông bỏ phòng bị, nói chuyện riêng với Lục Hoành mà không sợ có người nghe thấy, để lộ bí mật quan trọng.
Hắn thong thả đi lại gần tủ rượu lớn trong phòng làm việc, mở rủ lấy ra một trai rượu lâu năm đắt tiền, cầm thêm một ly rượu thuỷ tinh.
Hắn đặt ly rượu lên bàn làm việc, mở trai rượu, rót rượu vào trong ly. Vừa rót hắn vừa nói với Lục Hoành đứng sau lưng mình.
"Cậu ngồi đi, có muốn uống một chút không ?"
"Tôi không có thói quen sáng sớm uống rượu như cậu. Cậu bớt uống rượu đi, cậu cứ như này không ổn, mới sáng sớm đã đã say rượu, cậu chán sống rồi sao, muốn ૮ɦếƭ sớm thì phải."
Lục Hoành nói xong liền đi lại gần chỗ ghế sofa nhỏ đặt bên cạnh, mệt mỏi ngồi phịch xuống.
Bắc Thần nhếch khoe môi cười, cầm ly rượu trên bàn lên đặt gần kề môi, một hơi hắn liền nốc cạn ly rượu trong tay.
"Cậu không cần lo cho tôi, tôi mệnh lớn mạng lớn, chưa ૮ɦếƭ sớm được. Cũng là cậu không hiểu, chỉ có uống rượu mới khiến tôi thoả mãn, uống càng say càng bớt phiền muộn, có thể khiến tôi dễ dàng quên đi những chuyện buồn phiền. Không có rượu và cô ấy tôi cảm thấy cuộc sống này thật tẻ nhạt, thật vô vị..."
Một ly rượu với Bắc Thần chỉ thỏa mãn được một lúc, cảm thấy chưa đủ say, chưa đủ hài lòng, hắn vớ lấy chai rượu trên bàn, tiếp tục rót đầy rượu vào ly.
Hắn quay đầu ra nhìn Lục Hoành ngồi trên ghế rồi lại quay đầu lại, cầm ly lên, lần nữa uống cạn rượu.
Đặt ly xuống bàn một cái thật mạnh, phát ra tiếng động lớn, hắn lạnh nhạt nói.
"Chuyện hôm nay cậu coi như chưa có gì xảy ra, giữ bí mật đừng tiết lộ chuyện này với ai, kể cả với mẹ tôi hay lão cha già ở nhà. Cậu không cần nói cho họ biết, tôi không muốn hai người họ lo lắng, càng không muốn hai người họ kết hợp lại tới đây giáo huấn tôi một trận, thật phiền toái.
Nếu họ biết Mộc Tịnh ở đây, chắc chắn họ sẽ bắt tôi thả cô ấy, tìm cách mang cô ấy rời khỏi tôi, ép tôi trở mặt với họ. Lão cha già và tôi đã không ưa nhau, lần này gây sự chống đối với ông ấy khiến tình cảm cha con rạn nứt... bà ấy cũng sẽ không vui."
Lục Hoành ngồi trên ghế, chỉnh lại cà vạt trên cổ áo mình, mặt không biểu cảm, nhàn nhạt nói.
"Bà ấy và lão cha cậu biết chuyện cậu đang làm thì sao, không phải cùng lão cha nhà cậu chạy sang mắng cậu mấy câu thôi ư. Cậu sợ gì chứ, ૮ɦếƭ còn không sợ, mấy lời giáo huấn của người lớn trong nhà cậu làm gì để trong tai, họ mà quản được cậu. Thứ cậu lo lắng là khiến bà ấy buồn phiền phải không.
Bà ấy không phải mẹ ruột của cậu, tôi không ngờ cậu lại quan tâm nhiều tới bà ấy như vậy, chuyện gì cũng nghĩ tới bà ấy. Bao năm rồi, bà ấy thay mẹ cậu chăm sóc cậu như con ruột, nói cậu không có tình cảm, không tôn trọng bà ấy thì là nói dối."
Bắc Thần bị nói đúng tim đen, hắn không hề đáp lại lời Lục Hoành, rót rượu tiếp, uống thêm ly nữa.
Im lặng một lúc hắn mới lên tiếng.
"Chuyện Mộc Tịch sảy thai cậu cũng đừng nói cho cô ấy biết, cứ giả vờ như bình thường không có chuyện gì xảy ra. Tôi không muốn cô ấy vì việc đó mà trở nên đau lòng, buồn rầu đến mức rơi vào trầm cảm..."
Bắc Thần hắn rất lo việc Mộc Tịnh phát hiện chuyện đứa nhỏ trong bụng cô đã mất, lại là chính tay hắn Ϧóþ ૮ɦếƭ cốt nhục của cả hai.
Mộc Tịnh không biết chuyện này sẽ tốt hơn, biết được con mình không còn, cô sẽ không chịu được đau khổ mà trở nên u uất, có khi còn tiêu cực tìm đến cái ૮ɦếƭ, muốn tự tử.
Mộc Tịnh cũng tuyệt đối không tha thứ cho hắn, không chấp nhận ở bên kẻ như hắn nữa. Ai mà lại muốn một kẻ Gi*t ૮ɦếƭ con mình ở gần bên chứ, còn chung sống với mình như không có chuyện gì xảy ra.
Bắc Thần sợ lúc đó cô sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt trách cứ, trách móc hắn Gi*t ૮ɦếƭ con cô. Hắn sợ cô dùng sự im lặng để phản đối và tỏ thái độ với hắn, dùng ánh mắt ngập nước bất bình nhìn hắn. Hắn không chịu được cảm giác bị cô chán ghét lạnh nhạt như vậy.
Bắc Thần không thể để chuyện đứa nhỏ ảnh hưởng tới tình cảm của hắn và Mộc Tịnh, khiến cô giận dỗi hắn, tỏ thái độ xa cách với hắn. Vì đứa nhỏ mà cô không muốn ở bên hắn nữa, tìm cách bỏ trốn khỏi đây. Con đã mất, hắn không thể để mất luôn cả cô, để cô rời xa mình...
Chỉ cần Mộc Tịnh và hắn ở bên, đứa nhỏ sẽ được xuất hiện lần nữa. Cô và hắn sẽ cùng nhau sinh ra đứa bé khác… coi như lần này bé con không có duyên với hai người họ, yểu mệnh mất sớm… lần sau sẽ không như vậy, hắn sẽ bảo vệ cô và con thật tốt, không để chuyện như này có cơ hội tiếp diễn...
Lục Hoành ngồi trên ghế thở dài.
"Cậu yên tâm, tôi không phải kẻ lắm chuyện thích kể lể việc của người khác, tôi cũng không muốn Mộc Tịnh biết mà đau lòng. Tôi sẽ giữ mồm giữ miệng không để chuyện này bị lộ ra ngoài, đặc biệt sẽ không để lọt vào tai các bậc trưởng bối trong gia tộc."
Bắc Thần quay người lại nhìn, ánh mắt có chút lờ đờ nheo lại, người hơi lảo đảo, không tỉnh táo nhìn Lục Hoành nói.
"Tốt nhất là câu nói được làm được, giữ kín cái miệng đừng để lộ chuyện này, nếu như tôi phát hiện cậu dám kể với người nào khác tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cậu. Lần này tôi tin cậu, cậu đừng làm tôi thất vọng."
Lục Hoành nhếch khoé môi cười, hướng Bắc Thần nói.
"Tôi cũng có chuyện nói cậu về tình hình sức khoẻ của Mộng Tịch. Cô ấy hiện giờ đang rất yếu, cậu để cô có nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tốt nhất đừng nên làm những chuyện quá đáng như vậy với cô ấy nữa. Nếu muốn có ấy ૮ɦếƭ thì không cần nghe lời tôi, cứ làm những gì mình thích, đến lúc cô ấy mất mạng cũng đừng có hối hận.
Mỗi tuần tôi sẽ theo lịch đến đây khám cho cô ấy. Thuốc tôi kê đều là thuốc tốt nhất, có thể khiến tình hình cô ấy khá hơn. Sau khi sảy thai cần ăn uống và nghỉ ngơi đặc biệt, cậu cẩn thận chú ý cái này. Chân phải bó bột nắn lại xương, trong lúc đó cậu nên ở bên quan tâm và chăm sóc cô ấy trong việc đi lại và sinh hoạt…"
Nói qua nói lại nhắc nhở một hồi, thứ Bắc Thần lọi vào tai lại chẳng có bao nhiêu, hắn ngơ ngác nghe như nước đổ đầu vịt, càng nghe càng không hiểu. Men say của rượu rượu làm não hắn khó hoạt động nổi.
Lục Hoành nói chán mới dừng lại, lúc nãy Bắc Thần trong đầu lại nảy ra suy nghĩ kỳ quái. Hắn nhấp rượu, thản nhiên nói.
"Không cần vội cũng không cần gấp, cách hai tuần cậu hãy đến khám cho cô ấy, tránh tiếp xúc với cô ấy thôi. Thuốc sử dụng cứ dùng thuốc đắt tiền và tốt nhất đi, tốn bao nhiêu tôi cũng xử lý được."
Chỉ là… thuốc để chữa lành chân cho cô ấy cậu không cần dùng thuốc tốt, qua loa cho cô ấy uống mấy viên thuốc bình thường là được. Cậu làm cách nào tôi không cần biết, bỏ thuốc hay dùng sai thuốc tùy cậu, miễn đừng để chân cô ấy nhanh hồi phục lại, khiến cô ấy nằm trên giường không đi được càng lâu càng tốt.
Có thể sử dụng chút thuốc ngủ cũng được, chỉ cần làm cô ấy triệt để không bò được xuống giường, từ giờ phải dựa dẫm vào tôi, cầu xin tôi mới có thể sống tiếp."