Bắc Thần nghe tiếng xe đỗ trước sân ở bên ngoài, hắn biết cậu ta đã đến nhưng không vội chạy xuống đón cậu ta lên đây.
Hắn dập tắt điếu thuốc lá trong tay vứt vào thùng tác, di chuyển người.
Bắc Thần mở cửa đi ra khỏi phòng, hắn thong thả bước tới phòng làm việc của mình.
Trong phòng, hắn tiến lại gần bàn làm việc, mở ngăn tủ bàn ra lấy một sợi dây xích nhỏ. Cầm chắc sợi xích trong tay, hắn hài lòng mỉm cười.
Bắc Thần ung dung cầm dây xích ấy quay lại phòng cô đang nằm.
Vào phòng, Bắc Thần đi lại gần, đi qua phía bên kia giường, tiến sát lại gần Mộc Tịnh
Hắn cúi xuống, kéo chăn phía dưới của cô ra một chút, để lộ ra bên chân còn nguyên vẹn của cô, chân lành lặn chưa bị hắn đá xưng đạp gãy, vừa nhỏ vừa trắng trẻo mềm mại.
Bắc Thần vươn tay động chạm vào da thị Mộc Tịnh, hắn mân mê sờ soạng đùi non mềm của cô, tay vuốt ve đi dần xuống bàn chân.
Lúc hắn sờ tới chân Mộc Tịnh, trong cơn mê cô cảm thấy có chút buồn, vô thức chân khẽ rụt lại, những ngón chân cử động, làm hắn nổi lên lòng thích thú.
Cô thật sự quá dễ thương mà, ngay trong lúc ngất đi cũng bày ra được bộ dạng quyến rũ mê hoặc lòng hắn, khiến hắn có cảm giác muốn bắt nạt mà cắn cho mấy cái.
Bắc Thần ngồi xuống đường, cầm bàn chân nhỏ nhắn của cô lên, không nhịn được hắn đặt một nụ hôn lên chân cô, hôn một cái chụt vào chân.
Mộc Tịnh đúng là bảo bối của hắn, từng tấc da tấc thịt trên người cô đều khiến hắn mê đắm, không thể dứt ra được.
Bắc Thần đặt chân cô để lên đùi mình, cầm sợi dây xích trong tay, hắn trói chân cô lại với sợi dây xích, còn dùng khoá khoá lại, đầu bên kia dây xích hắn khóa cố định vào chân giường.
Chìa khóa chỉ có duy nhất hắn cầm, hắn còn cẩn thận lựa một sợi dây xích khá nhỏ, thanh mảnh không quá to không quá nặng để Mộc Tịnh sinh hoạt thuận tiện, dễ dàng đi lại.
Sợi dây xích dù nhỏ nhưng đủ khoẻ để cô không giật ra được, đủ dài để cô đi từ đây đến nhà vệ sinh và loanh quanh trong phòng, chỉ đến cửa thì không được.
Bắc Thần nhốt cô trong phòng, từ giờ phạm vi hoạt động của cô chỉ có ở trong phòng này, không cho cô trốn, không cho cô chạy, không cho cô ra ngoài. Thức ăn được đưa lên tận phòng, không khác gì thú cưng bị nuôi nhốt, sợi dây xích còn gắn chíp, nếu cô tháo ra nó sẽ kêu lên.
Hắn từ lâu đã chuẩn bị sợi dây xích này cho Mộc Tịnh, nhưng thấy biểu hiện mấy ngày nay của cô ngoan nên hắn đã bỏ ý định xích cô lại trong phòng, không ngờ hôm nay cũng phải dùng đến.
Đừng trách Bắc Thần hắn tàn nhẫn, là do cô không ngoan ngoãn nghe lời hắn, để hắn bắt buộc phải dùng biện pháp này đối phó với cô, ép trói cô như thú nuôi trong nhà.
Chờ Mộc Tịnh hồi tâm chuyển ý, không còn chống đối hắn nữa, tự nguyện ở bên hắn, hắn sẽ mở khóa xích thả cô tự do.
Bắc Thần đặt tay lên bụng cô, qua lớp chăn hắn không hề cảm nhận được một chút động tĩnh nào.
Hắn tự hỏi, nếu thực sự Mộc Tịnh mang thai, hắn không nổi điên đẩy cô ngã có phải mấy tháng nữa sinh linh trong bụng cô sẽ phát triển lớn hơn rất nhiều không. Bụng xẹp lép của cô lúc đó sẽ to lên như cái trống, bên trong còn chưa một sinh mạng nhỏ, là con của hắn...
Đứa bé lớn dần trong bụng Mộc Tịnh, hắn động nhẹ vào bụng cô, bé con sẽ đạp bụng đáp lại hắn, còn cảm nhận được nhịp tim của bé con chứ không phải một mảnh im lặng như thế này...
Chỉ cần mấy tháng nữa trôi qua, đứa nhỏ ra đời, hắn làm cha cô làm mẹ, một gia đình hạnh phúc ba người ở bên nhau… thật hoàn hảo biết bao... chỉ tiếc hạnh phúc ấy chưa kịp hình thành đã bị hắn phá nát rồi…
Bạn đang đọc truyện tại IZTruyen.Com, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari
Một phút bốc đồng của hắn đẩy ngã cô cũng tự tay Ϧóþ nát chính con mình, ɢɨết ૮ɦếƭ đứa nhỏ chưa thành hình...
Bắc Thần không biết bản thân nên làm gì hiện giờ... thật rối rắm. Không yêu Mộc Tịnh hắn cũng không trở nên điên cuồng như vậy, không rơi vào hoàn cảnh thảm hại như lúc này, nỗi đau cứ chồng chéo con tim hắn từ khi bắt đầu yêu cô...
Nếu không gặp nhau, nếu cô ૮ɦếƭ có phải hắn sẽ được giải thoát, không bị xiềng xích của tình yêu trói chặt, không bị tình yêu làm trái tim tổn thương... hắn cũng không phải tự dày vò bản thân...
Một ý niệm muốn ɢɨết cô hiện thoáng qua trong đầu hắn liền vụt tắt.
Bắc Thần không thể... không thể ɢɨết cô, hắn không dám càng không nỡ... hắn sợ ɢɨết cô rồi bản thân không chịu nổi sẽ ૮ɦếƭ mất, làm gì có chuyện được giải thoát... bóng hình cô ăn sâu vào xương thịt hắn rồi... chấp niệm sâu lặng đến mức sợ nhất hai chữ buông tay...
Bắc Thần cúi xuống hôn lên trán Mộc Tịnh, nói thầm mấy câu rất nhỏ. Cô giờ không nghe được, những lời hắn nói cũng vô ích.
"Tôi xin lỗi, là tôi sai rồi, tôi làm tổn thương em… còn dùng biện pháp này trói em lại...
Đừng chạy trốn tôi nữa… ở bên ngoài kia chẳng có gì cho em cả, đều là những thứ xấu xa. Chỉ có ở đây bên tôi mới là điều tốt nhất... em và con ở đây mới có thể an toàn...
Nói xong Bắc Thần để chân cô xuống giường, đắp chăn lại cho cô. Hắn đứng dậy, cài lại mấy cái cúc áo sơ mi cho đàng hoàng rồi đi tới mở cửa phòng. Hắn bước ra ngoài đi xuống đón vị bác sĩ mà hắn đã chờ từ nãy giờ.
Cậu ta là Lục Hoành, bạn thân của Bắc Thần, từ nhỏ hai người đã chơi với nhau như anh em thân thiết. Khi bé phá phách nghịch ngợm luôn có mặt nhau, đến lớn cũng không thay đổi. Bắc Thần có chuyện là cậu ta liền phóng đến giúp hắn, mỗi lần hắn bị bệnh, xử lý công việc bị thương sẽ có mặt cậu ta xuất hiện ngay lập tức.
Gia tộc cậu ta nhiều đời làm trong ngành y, danh tiếng gia tộc rất lớn còn vang rất xa.
Gia đình Lục Hoành sở hữu hàng trăm bệnh viện lớn nhỏ, từ chi nhánh đến bệnh viện lớn. Nhà cậu ta với nhà Bắc Thần rất thân thiết với nhau, bác cậu ta hiện giờ còn đang là bác sĩ riêng của cha hắn.
Trên cậu ta có một người anh trai và chị gái đang tiếp quản cơ nghiệp gia đình. Tư chất bình thường, không phải con cả trong nhà nên cũng không ai quản thúc cậu ta nghiêm ngặt, để cậu ta tự do bay nhảy, gia đình cũng không nói gì nhiều.
Bình thường Lục Hoành hay lêu lổng bên ngoài, suốt ngày đi theo Bắc Thần chơi bời, học thói hư của hắn không nghiêm túc làm việc, đến giờ chỉ làm đến chức vị của một vị bác sĩ nhỏ.
Tính cách phóng khoáng lại rộng lượng, tuy chỉ làm đến chức nhỏ nhưng cũng là một vị bác sĩ giỏi, không hề kém cạnh ai.
Lúc nghe Bắc Thần đe doạ đánh sập bệnh viện, cậu ta liền sợ hãi bỏ hết mọi việc ở bệnh viện lại, chạy vội đến đây đúng 15 phút. Lúc lái xe đi trên đường cậu ta còn không ngừng chửi thề.
Mẹ kiếp ! Chẳng biết Bắc Thần hắn lại bị làm sao mà vội vàng gọi cậu ta tới như vậy, lại còn đe doạ đánh sập bệnh viện của cậu ta chứ. Đáng ghét, chắc đi gây sự ở đâu rồi để bản thân bị thương nên gọi cậu ta tới đây mà… đúng là giàu quá nên rảnh rỗi đi gây chuyện...