Bắc Thần hoảng sợ không biết phải làm sao. Sao Mộc Tịnh bỗng dưng lại ngật xỉu đi như vậy, không lẽ bị ђàภђ ђạ quá khiến cô không chịu được mà lăn ra ngất.
Thứ còn làm hắn lo lắng hơn nữa chính là vũng máu đỏ tươi dưới thân cô.
Bên dưới Mộc Tịnh chảy rất nhiều máu, trước lúc đó cô còn liên tục ôm bụng kêu đau với hắn, chẳng lẽ hắn đã đá trúng bụng cô. Nhưng có đá trúng cũng đâu đến mức xuất huyết bên dưới, hơn nữa hắn nhớ hắn không hề có đá vào bụng cô...
Cô như vậy rốt cuộc là bị làm sao, khiến hắn quá lo sợ, thật muốn doạ ૮ɦếƭ hắn mà.
Bắc Thần bước xuống giường, hắn cúi xuống nhặt áo của mình lên mặc lại vào người. Đóng tạm một hai cái cúc áo rồi đi lại gần cửa, rút chìa khóa trong túi quần, hắn dùng chìa khoá mở cửa ra.
Xoay người, đi lại gần giường, hắn cúi người ôm lấy Mộc Tịnh vào trong lòng.
Bế nhẹ cô lên, hắn nhanh chống bế cô ra khỏi phòng, đi đến một căn phòng ngủ sạch sẽ khác.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô nằm lên giường, lúc này Mộc Tịnh bất tỉnh, ý thức hoàn toàn biến mất, mơ hồ để mặc người khác làm gì thì đi làm...
Hơi thở Mộc Tịnh quá yếu, mặt xanh xao không có huyết sắc, tay cô vẫn ôm bụng, mặt mày nhăn nhó, người đổ mồ hôi đến ướt cả bộ váy trên người.
Nhìn cô khổ sở Bắc Thần cũng không vui nổi nữa, hắn vô cùng lo lắng cho cô, sợ cô cứ như này sẽ ૮ɦếƭ mất. Hắn không muốn mất cô, để cô chịu đựng một mình, bị đau đớn dày vò như hiện giờ.
Hắn để tạm cô trong phòng, vội vàng chạy xuống lầu.
Đến phòng bếp, thấy người hầu đang ở trong dọn dẹp, hắn liền hướng cô ta nói, giọng nói có chút khẩn trương.
"Cô mau gọi tên Lý Hoành ấy đến cho tôi, gọi điện kêu cậu ta đến đây. Bảo cậu ra đến ngay trong vòng 15 phút không tôi liền cho bệnh viện của cậu ta sập ngay tức khắc."
"Dạ vâng !"
Người hầu gật đầu, cô ta nhanh chóng đi gọi điên thoại theo lệnh hắn.
Bắc Thần sau khi kêu người gọi bác sĩ tới hắn liền đi nhanh lên tầng, vào căn phòng ngủ có cô đang nằm bên trong.
Hắn tiến lại giường, cúi xuống đưa tay sờ thử trán cô xem cô có sốt hay không. Cảm nhận người cô hơi nóng một chút nhưng không hề có sốt, an tâm hắn thở phào nhẹ nhõm.
Cả căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đều của Mộc Tịnh và hắn.
Bắc Thần đứng ở ngay cạnh chân giường, khoanh hai tay trước иgự¢, im lặng nhìn cô.
Hắn rút một điếu thuốc lá đắt tiền trong túi ra, bật bật lửa, châm lửa hút.
Bắc Thần biết cô đang bị bệnh, hắn không nên hút thuốc như vậy trong phòng, nhưng hắn không nhịn được, chỉ muốn hút một điếu cho bình tĩnh lại. Cửa sổ cũng mở lớn, chắc chỉ hút một điếu cũng không ảnh hưởng gì cô đâu nhỉ.
Hắn không quan tâm dáng vẻ bản thân hiện giờ bết bát thê thảm ra sao, cô như vậy hắn làm gì còn tâm trạng để ý bộ dạng hay tắm rửa thay quần áo nữa.
Tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng, miệng hắn liên tục nhả ra khói thuốc khó ngửi màu trắng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nằm bất động trên giường.
Bắc Thần nhìn Mộc Tịnh một lúc rồi hắn di chuyển thân, tiến tới gần cô. Vẫn để điếu thuốc trong miệng, hắn từ từ ngồi xuống giường, tay bắt đầu mò xuống bên dưới, sờ lên quần áo và cơ thể cô.
Hắn không phải định giờ trò gì với cô trong lúc này, chỉ là hắn đang chỉnh lại quần áo cho cô.
Bắc Thần không muốn để người khác nhìn thấy cô trong bộ dạng không đàng hoàng, quần áo lộn xộn nửa kín nửa hở như bây giờ.
Mộc Tịnh lộ ra da thịt bị người khác nhìn thấy làm hắn không chịu nổi, cảm giác như có kẻ nào đó nhăm nhe đồ vật riêng của hắn vậy. Càng nghĩ càng bức tức, cô chỉ được phép cho mình hắn ngắm nhìn thôi... kẻ khác dám thì để hắn bẻ cổ từng kẻ nhìn ngó cô cho hả dạ...
Chỉnh lại quần áo cẩn thận cho Mộc Tịnh, kéo dây áo ngủ lên, hắn còn ϲởí áօ sơ mi trên người mình ra phủ lên người cô, kéo thêm một lớp chăn đắp kín cho cô.
Xong xuôi hắn mới đứng dậy. Thân trên trần trụi, hắn đi tới chỗ tủ quần áo mở tủ lấy ra một cái áo sơ mi khác mặc tạm vào người.
Bắc Thần vừa hút thuốc vừa chờ bác sĩ tới, lòng bồn chồn không yên, cảm xúc rối loạn.
Vừa rồi bên dưới của cô chảy rất nhiều máu, cô còn kêu đau mà ôm bụng không rời.
Hắn không đá vào bụng cô, cũng chỉ là đá và đẩy cô ngã xuống đất mấy cái thôi mà, hắn đã rất nhẹ tay, đâu đến mức nào như vậy... tình hình này đừng nói cô đã mang...
Suy nghĩ vừa mới chạy qua, Bắc Thần đã nhanh lắc đầu, vội xoá bỏ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình...
Bắc Thần hắn làm sao vậy, lại nghĩ bậy bạ rồi, cô làm sao có thể có thai chứ, đừng có đùa hắn... không thể có chuyện đó xảy ra phải không...
Đúng là 1 tháng trước hắn và cô có quan hệ, hắn cũng không dùng bao, biện pháp an toàn không có còn liên tục chút thẳng vào người cô, nhưng hắn không dám nghĩ tới cô sẽ mang thai...
Đâu thể nào may mắn một phát ăn ngay như vậy, mới lần đầu tiên đã trúng thưởng. Cái này có chút nực cười rồi, làm gì có chuyện dễ như thế...
Bắc Thần phủ nhận những suy đoán trong đầu, hắn không muốn thừa nhận cô mang thai, không muốn chấp nhận là chính bản thân hắn Gi*t ૮ɦếƭ đứa con trong bụng cô, tự tay Gi*t đi con của mình...
Đứa nhỏ giữa cô và hắn được hắn vô cùng mong chờ lại bị Gi*t đi một cách vô tình như vậy, lại còn là chính tay hắn Gi*t ૮ɦếƭ, bị người cha của mình Ϧóþ nát khi còn chưa thành hình...
Bắc Thần không dám đối diện với hiện thực tàn khốc như vậy, hắn đúng là có chút sợ hãi rồi, hối hận rồi...
Chờ mãi chưa thấy ai tới, hắn thấp thỏm lo âu, bản thân cũng mất dần kiên nhẫn.
Hắn hồi hộp cố chờ bác sĩ tới khám cho cô, xem thực sự có phải cô đã mang thai không.
Nếu đúng là cô có thai, đứa nhỏ đã mất, hắn phải làm sao đây... giấu cô mà tiếp tục cư xử như bình thường ư...
Bắc Thần vò đầu bứt tai, còn chửi thề trong miệng.
"Mẹ kiếp ! Rốt cuộc nên làm cái quái gì mới ổn..."
Chuyện này quá khó xử lý, bình thường hắn hay dùng tiền đập ૮ɦếƭ vấn đề, dùng quyền lực và nắm đấm giải quyết rắc rối, giờ tiền hay quyền cũng chẳng giải quyết nổi việc lần này nữa.
Bắc Thần chờ đợi, hắn chưa bao giờ có cảm giác hoang mang như lúc này, sao 15 phút đối với hắn lại lâu như vậy. Đợi 15 phút mà cảm tưởng đã qua mấy tiếng, tim hắn sắp nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ rồi, đầu muốn phát điên.
Đúng 15 phút sau, bác sĩ đã tới.
Cậu ta phóng chiếc xe đắt tiền của mình nhanh đến biệt thự của hắn. Đỗ xe ở sân trước, cậu ta vội vàng bước xuống xe đi nhanh vào trong biệt thự, trên tay cầm theo túi đựng đồ nghề khám bệnh của mình.